Hôm Nay Tà Thần Vẫn Tuân Thủ Pháp Luật

Chương 34

Chu Hoài An bây giờ chỉ mới cấp B, khi đối mặt với những người có năng lực bình thường hay quái vật thì có lẽ còn có cơ hội, nhưng khi đối mặt với cấp A, anh ta hoàn toàn không có khả năng phản kháng.



Ngoài phòng, Thẩm Bảo Châu nói: "Hoài An ra tay rồi, dì Trương sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi."

Cách một cánh cửa, Chu Hoài An sau khi khϊếp sợ thì nhanh chóng lấy lại tinh thần.

Bình tĩnh suy nghĩ, anh ta nhân lúc con quái vật không đề phòng, đột nhiên lùi về phía sau.

Anh ta lấy từ trong túi ra một đồng xu có hoa văn đặc biệt, ánh mắt sắc bén: "Sát không thiên uy kỳ trung, nhân xá xích tử phạt ma." (Giữa đất trời uy nghiêm, người được tha thứ sẽ tiêu diệt ma quỷ.)

Anh ta bôi máu lên đồng xu, đầu ngón tay lướt qua, trong tay đã là một thanh trường kiếm.

"Ngũ phương ngũ lôi, kiếm đến!"

Cùng với câu nói đó, những đồng xu ban đầu rơi rải rác khắp phòng đột nhiên bay lên không trung. Hơn trăm đồng xu như những thanh kiếm sắc bén, mỗi đồng đều đâm chính xác vào cơ thể con quái vật.

Ánh sáng vàng lóe lên trong cơ thể con quái vật, đồng thời nổ tung.

con quái vật nhìn những vết thương bị nổ tung trên cơ thể, khí đen bốc ra từ đó, biểu cảm của nó dần trở nên đờ đẫn.

Nó nhìn Chu Hoài An đang như lâm đại địch, nụ cười trên khóe miệng biến mất không còn tăm hơi: "Mẹ nó!"

Cùng lúc đó, ngoài phòng.

Đối mặt với vẻ mặt tự tin của Thẩm Bảo Châu, Nguyệt Ngân khẽ cười: "Tôi thấy anh ta không ổn rồi."

Bên trong phòng, con quái vật gầy gò đột nhiên gầm lên the thé: "Kẻ vô tri, cũng dám trái ý thần minh?!"

Nó bóp cổ Chu Hoài An, nâng anh ta lên cao.

Cùng với tiếng leng keng, thanh kiếm đồng xu trong tay Chu Hoài An đã vỡ vụn, rơi lả tả xuống đất. Tia sáng vàng cuối cùng bị bóng tối nuốt chửng, chỉ còn lại bóng tối vô tận.

Lực siết ở cổ ngày càng mạnh, Chu Hoài An cuối cùng hoàn toàn tuyệt vọng.

Anh ta từ nhỏ đã được đạo tôn tuyển chọn, thiên phú hơn người, là thiên chi kiêu tử được người người ngưỡng mộ. Thế mà lúc này đây, đối mặt với ác niệm cấp A mạnh mẽ, anh ta không có chút khả năng phản kháng nào, chỉ có thể như một người bình thường nhất, đưa tay ra cố gắng gỡ tay con quái vật, cầu xin được sống sót.

Oxy ngày càng ít đi, cảnh tượng trong mắt ngày càng mờ đi, trong đầu lóe lên những tia sáng trắng.

Trong khoảnh khắc cuối cùng, Chu Hoài An nhìn thấy ánh mắt tiếc nuối xen lẫn giễu cợt của con quái vật.

Nó liếʍ môi, bất mãn nói: "Vận khí của mày kém thật đấy."

Lẽ ra anh ta không cần phải bị đánh, cũng không biết tại sao ngài ấy lại đột nhiên thay đổi chủ ý, muốn đánh anh ta một trận.

Chu Hoài An cực kỳ thiếu dưỡng khí, não bộ đã không còn sức lực để suy nghĩ ý nghĩa của câu nói đó.

Nhưng con quái vật căn bản không có tâm trạng để ý xem anh ta có hiểu hay không. Nó phát ra tiếng kêu chói tai, duỗi dài cánh tay lôi anh ta ra khỏi phòng, ném mạnh xuống đất. Tiếng gầm rú của con quái vật vang vọng khắp trong ngoài căn nhà.

Trong phòng khách rộng lớn, Thẩm Bảo Châu nhìn thấy cánh tay khô héo khổng lồ bất ngờ thò ra từ phòng dì Trương, và Chu Hoài An đang bị treo lơ lửng giữa không trung, thì sợ đến mức đứng hình tại chỗ.

Thẩm tiểu đệ ngẩng đầu lên, ngay khi cậu sắp nhìn thấy bàn tay ma quái đó, Nguyệt Ngân đã nhanh chân đá cậu một cái. Thẩm tiểu đệ ngã sấp mặt xuống đất một cách khó hiểu, bò dậy khỏi tấm thảm, quay lại trừng mắt nhìn Nguyệt Ngân.

Nguyệt Ngân dang hai tay ra, vẻ mặt vô tội.

Thẩm tiểu đệ nghi ngờ hỏi: "Có phải chị đá em không?"

Nguyệt Ngân trợn to mắt: "Không có. Tự em vấp ngã đấy chứ."

Biểu cảm của cô rất chân thành, Thẩm tiểu đệ suy nghĩ một chút, nhất thời có chút nghi ngờ bản thân.

Ngay lúc này, Bạch Tú Liên bước ra khỏi phòng ngủ cũng nhìn thấy bàn tay ma quái đó. "Bịch" một tiếng, thứ bà đang cầm trên tay rơi xuống đất, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi.

Mãi đến khi Chu Hoài An bị bàn tay ma quái ném từ lầu một xuống, bà ta và Thẩm Bảo Châu không còn kìm nén được nữa, tiếng hét chói tai vang lên liên tục trong nhà.

Thẩm tiểu đệ vừa trừng mắt nhìn Nguyệt Ngân, còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị tiếng động này dọa sợ. Cậu vừa định nhìn qua thì Nguyệt Ngân lại đá cậu một cái.

Thẩm tiểu đệ úp mặt vào tấm thảm, nghiến răng nghiến lợi: "...Nguyệt Ngân, chị làm cái gì thế hảaaaaaaa!!"

Trong lúc Thẩm Tiểu Đệ gào thét, Thẩm Bảo Châu và Bạch Tú Liên vẫn chưa hoàn hồn sau khi đột nhiên nhìn thấy con quái vật dị hình và Chu Hoài An có vẻ như đã bị ngã chết, hai người thi nhau hét lên, dường như đang so xem ai có giọng to hơn.

Nguyệt Ngân bất lực gãi đầu, thầm nghĩ may mà vì chuyện trừ tà không thể công khai với người khác, nên người làm trong nhà đều không có ở đây, nếu không thì lúc này chắc chắn còn náo nhiệt hơn.

Thẩm Bảo Châu sợ đến mức mặt mày tái nhợt, vừa khóc vừa chạy tới hét lên: "Hoài An?"

Thẩm tiểu đệ cũng bò dậy từ trên mặt đất, cuối cùng cũng nhìn thấy Chu Hoài An đang nằm trên đất. Cậu sợ hãi nhảy dựng lên, hét lớn: "Chu bái bì chết rồi, Chu bái bì chết rồi!!"

Chu bái bì vẫn chưa chết hẳn: ...Tôi cảm ơn cậu nhé.

Chu Hoài An bị thương không nhẹ, nếu là người bình thường thì lúc này chắc chắn đã ngoan ngoãn gọi xe cấp cứu rồi. Nhưng anh ta là người có năng lực, thể chất hơn người bình thường rất nhiều, cho nên lúc này thậm chí còn có thể bò dậy từ trên mặt đất.

Anh ta ngồi trên đất, sắc mặt tái nhợt, câu nói đầu tiên là: "Tôi thất bại rồi."

Mọi người lập tức im lặng.

Quả nhiên bị cái miệng quạ của Nguyệt Ngân nói trúng rồi. Nói điều tốt thì không linh, nói điều xấu linh, Chu Hoài An trừ tà thất bại rồi.

Lúc này, ánh mắt Thẩm Bảo Châu nhìn Nguyệt Ngân lộ rõ

vẻ trách móc, cô ta cảm thấy nếu không phải Nguyệt Ngân nói bậy, thì Chu Hoài An đã không thất bại.

Bị cô ta nhìn chằm chằm, Nguyệt Ngân bất đắc dĩ nói: "Nhìn tôi làm gì?"

Liên quan gì đến cô chứ? Cô đã nói trước là Chu Hoài An không được rồi, đối phương lại không tin.

Nếu đổi lại là một nhân vật lợi hại hơn đến đây, có lẽ cô còn hơi do dự một chút. Nhưng với bản lĩnh của Chu Hoài An, cũng chỉ có Thẩm Bảo Châu là tự tin tuyệt đối vào anh ta thôi.

Nguyệt Ngân ngẩng cằm lên, hướng về phía Chu Hoài An nói: "Nhìn anh ta kìa, mặt mũi bầm dập, rõ ràng là bị đánh không ít."

Chu Hoài An nghẹn họng, ngẩng đầu nhìn Nguyệt Ngân, rất có lý do nghi ngờ đối phương đang chế nhạo mình.

Anh ta hít sâu một hơi, giải thích: "Ban đầu tôi tưởng đó là một ác niệm tham ăn cấp thấp, sau đó mới phát hiện ra nó có khả năng là cấp A."

Trong tất cả mọi người, chỉ có Thẩm Bảo Châu là hiểu rõ nhất ý nghĩa của cấp A. Cô ta không dám tin: "Cấp A?"

"Đúng vậy." Vẻ mặt Chu Hoài An cực kỳ khó coi, "Không loại trừ khả năng này."

Anh ta thậm chí còn hoài nghi đây là một âm mưu nhắm vào mình, trong đầu không ngừng nhớ lại xem rốt cuộc là sai sót ở khâu nào.

Chu Hoài An nói: "Tôi lo lắng sau khi nó ăn không no, sẽ nuốt chửng huyết nhục của dì Trương, sau đó thoát ra từ trong đó để ăn thịt những người khác."

Bạch Tú Liên mặt mày tái nhợt, sợ hãi nói: "Cái gì?"

Thẩm Bảo Châu cũng lo lắng hỏi: "Nó ăn xong dì Trương rồi, sẽ ăn những người khác sao?"

Chu Hoài An hít sâu một hơi, nói: "Ác niệm này rất mạnh. Tôi sẽ báo cáo lên Cục Quản lý Sự kiện Siêu nhiên, để họ hoặc là người của hội Huyền học chúng tôi đến xử lý."

Anh ta do dự một chút, rồi nói: "Tôi không biết tại sao trước đó nó không tấn công mọi người, nhưng tôi khuyên mọi người tạm thời đừng ở đây nữa."

Chu Hoài An rất rõ thể chất của thanh mai có nghĩa là gì. Thẩm Bảo Châu từ nhỏ đã thường xuyên gặp ma, sau này ông ngoại cô ta mỗi năm đều thay cho cô ta một cái ngọc bội, mới giảm bớt được xác suất cô ta gặp ma.

Nguyệt Ngân chen lẫn trong đám đông, trong tay bưng một nắm hạt dưa, khó xử nói: "Không đến mức đó chứ."

Cô vừa dứt lời, Chu Hoài An và Thẩm Bảo Châu đồng thời nhìn về phía cô.

Nguyệt Ngân thản nhiên nói: "Trước đó nó đâu có tấn công chúng ta đâu."

Chu Hoài An từ khi trở thành người có năng lực, luôn là thiên chi kiêu tử được mọi người tung hô, tự cho mình là thiên phú hơn người. Vừa rồi, anh ta đã gặp phải thất bại thảm hại nhất trong đời, vì vậy mà sinh ra cảm giác thất bại mạnh mẽ, chỉ là người trong lòng đang ở trước mặt, nên anh ta mới kìm nén lửa giận.

Lúc này, nghe được những lời ngốc nghếch của Nguyệt Ngân, anh ta không còn kìm nén được nữa: "Mắt cô bị mù à?!"

Khóe miệng anh ta nhếch lên, chế giễu nói: "Trong mắt cô, chẳng lẽ vừa rồi tôi đang chơi trò chơi gia đình với nó à?"