Xuyên Sách Thành Sư Tôn, Nhưng Lại Mở Họp Nhóm

Chương 6

Trời lạnh như vậy, Ôn Tư Hành chỉ cảm thấy toàn thân mồ hôi lạnh đang tuôn ra.

Cuối cùng đến chính điện. Theo gió nhẹ thổi đến, là một mùi hương mai lành lạnh và nhạt nhẽo. Đại sư huynh Ôn Tư Hành cúi đầu không dám nhìn. Nhị sư huynh Lâm Hạc Đình thì lén liếc mắt lên — và phát hiện ra điều bất thường.

Lâm Hạc Đình: ...

Hôm nay sư tôn hơi, hơi kỳ quái nhỉ.

Chấp kiếm trưởng lão không búi tóc, mái tóc đen như thác nước chỉ buông xuống một cách tùy ý, chiếc áo choàng trắng thêu hoa văn bạc trên người cũng như thể tùy tiện tìm một cái khoác lên vậy. Anh tựa vào ghế tử đàn, vô cảm nhìn các đệ tử. Chỉ là trên sống mũi anh đeo một cặp...

Kính, kính thủy tinh?

“Sư tôn!” Chưa kịp để anh ta suy nghĩ nhiều, Ôn Tư Hành đã lên tiếng trước, “Không biết sư tôn triệu chúng con đến có việc gì?”

Ôn Tư Hành thừa nhận mình có ý định xin lỗi trước, những đệ tử khác bên cạnh anh ta cũng nhanh chóng đồng bộ, sẵn sàng quỳ xuống bất cứ lúc nào.

Mặc dù như nước với lửa, chỉ có lúc đối mặt với sư tôn là đoàn kết nhất trí.

Ninh Minh Muội nhìn biểu cảm của họ là hiểu ngay.

Chưa bắt đầu trình bày hàng tuần mà đã căng thẳng như vậy. Xem ra từ xưa đến nay sư tôn gặp đệ tử đều giống nhau.

“Đừng căng thẳng.” Ninh Minh Muội nói, “Chỉ là tìm mọi người đến mở cuộc họp nhóm đầu tiên thôi. Gặp mặt, chào hỏi, tìm hiểu tình hình lẫn nhau một chút.”

Họp nhóm?

Ninh Minh Muội đẩy kính.

“Bản tôn từ lần bế quan tỏa cảng trước, suy nghĩ càng thêm thông suốt, sư giả, truyền đạo thụ nghiệp* giải thích nghi hoặc. Từ khi đạt cảnh giới Hóa Thần, môn hạ bản tôn đã có mười tám đệ tử, giờ cũng đến lúc dạy thêm một chút cho các con rồi.”

*Truyền đạo là truyền thụ đạo lý, thụ nghiệp là tiếp nhận và truyền thụ tri thức.

Hóa ra không phải là hỏi tội... Sau khoảnh khắc nhẹ nhõm ngắn ngủi, mắt mọi người đều sáng lên.

Truyền đạo!

Sư tôn muốn truyền đạo!

“Đáng tiếc ghi chép về các con trên ngọc giản có hạn, ngoài tên ra thì không còn rõ ràng nữa. Cổ nhân có câu dạy theo năng khiếu. Trước khi phân công nhiệm vụ, mỗi người các con hãy tự giới thiệu một chút đi.” Ninh Minh Muội nói, “Họ tên, quê quán, tu vi hiện tại, mục tiêu chuyên ngành, sở thích.”

Anh bổ sung thêm: “Cái gọi là mục tiêu chuyên ngành, chính là phương hướng tu luyện hiện tại của các con. Linh căn, vũ khí, công pháp... tất cả đều tính. Bắt đầu từ con.”

Anh dùng quạt chỉ vào Ôn Tư Hành: “Con là đại sư huynh phải không? Hãy làm gương.”

Hệ thống: “Anh hỏi nhiều như vậy để làm gì?”

Đây là thấy mọi người có hiềm khích, muốn tạo ra một môn phái yêu thương lẫn nhau đây mà.

Ninh Minh Muội thậm chí không buồn nhấc mí mắt.

Hệ thống dường như đã hiểu. Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Ninh Minh Muội muốn tạo ra một môi trường sư môn đoàn kết yêu thương tốt đẹp cho nam chủ, để nam chủ vừa bước vào đã cảm nhận được sự ấm áp như gió xuân.

Ninh Minh Muội yêu nam chủ, tính toán sâu xa dữ!

Quả là một sư tôn đạt chuẩn.

“Ôn Tư Hành, người Trung Châu. Tiền kỳ Kim Đan, kiếm tu. Công pháp Thương Lan... Sở thích...” Ôn Tư Hành lúng túng đáp, “Luyện kiếm.”

Thí sinh Hà Nam, vua học hành đây mà.

“Lâm Hạc Đình, người Cô Tô. Tiền kỳ Kim Đan, kiếm tu. Kiếm pháp Vạn Hoa. Sở thích gảy đàn.”

Thí sinh Giang Tô, cũng học hành chăm chỉ lắm... Khoan đã.

Ninh Minh Muội liếc nhìn cậu ta thêm lần nữa.

Bên hông còn đeo một ngọc bội tinh xảo, trông có vẻ nhà khá giàu. Ừm... Trên thắt lưng có hoa văn hoa sen, Ninh Minh Muội nhớ đây là gia huy của gia tộc lớn nào đó trong truyện.

Tự chủ tuyển sinh, được cộng điểm. Ninh Minh Muội sửa lại trong lòng.

Tam sư huynh trông có vẻ dễ gần, cũng khá thoải mái, chỉ là tâm tư hoàn toàn không đặt vào tu luyện, nói về việc mình học được gì cũng lộn xộn. Hệ thống nhắc nhở Ninh Minh Muội: “Đây là cháu trai của cốc chủ Minh Hoa Cốc bên cạnh. Cháu trai của Chưởng môn phái Thanh Cực chúng ta cũng đang học luyện đan ở Minh Hoa Cốc. Đây là một mối quan hệ...”

Ninh Minh Muội: “Quan hệ gì chứ. Nói cho dễ nghe, đó là sinh viên trao đổi.”

Chỉ là đổi người nhà mình qua học ngành vật liệu hóa học thì hơi lỗ rồi.

Tứ sư huynh cười tủm tỉm, nói năng nửa vời, chính là trên người gã lấp lánh ánh sáng vàng... Ninh Minh Muội nói với hệ thống: “Lại đây giúp tôi.”

Hệ thống: ...Người này từ lúc nào bắt đầu nói chuyện lý sự thẳng thừng như vậy.