Người lạ: "......" Tức chết rồi.
Sau khi Trúc Dật vào phòng chứa đồ, tiến độ nhiệm vụ đã cập nhật. Cậu phải đợi trong phòng này nửa giờ, sau đó mới có thể mở cửa ra ngoài, nếu không sẽ tính là thất bại.
Cơ thể mệt mỏi là cảm giác cậu chưa từng có, vì thế Trúc Dật cũng học theo tư thế của người lạ, dựa vào tường nghỉ ngơi.
Người lạ thấy Trúc Dật không phản ứng, tức đến nỗi mái tóc màu lam dựng đứng lên, cuộn tay áo định đánh người.
Nắm tay còn chưa tới mặt Trúc Dật, Trúc Dật đã mở bừng mắt.
Dù thấu kính thật dày làm méo mó gương mặt Trúc Dật, nhưng khi người lạ nhìn thấy đôi mắt ấy, nắm tay dừng lại chỉ cách mũi đối phương chưa đến một centimet.
"Sao lại thế này, sao mình lại sợ hãi một con gà yếu đuối thế này?" Trong lòng cậu ta hiện lên suy nghĩ phức tạp, nắm tay không đánh xuống, cũng không thu lại.
Đúng lúc này, Trúc Dật đột nhiên mở miệng hỏi: "Ngươi tên là gì?"
Muốn dùng thân phận nhân loại để thu tín đồ, thì phải dựa theo quy củ của nhân loại, kéo gần quan hệ.
Bước đầu để kéo gần quan hệ là biết tên nhau.
Người lạ sững sờ một chốc, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã nhanh miệng đáp: "Lam Trù."
"Nga." Trúc Dật nói, "Kẻ hèn họ Trúc."
Lam Trù: "?"
Ai cần biết cậu họ gì?
Còn nữa, tôi báo tên đầy đủ, cậu lại chỉ nói cái họ!
Người xem phòng phát sóng trực tiếp khi nghe đến tên Lam Trù lập tức xôn xao thảo luận.
--- "Lam Trù vậy mà lại ở đây!"
--- "Bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ của đằng trước là sao, tóc của cậu ta rõ ràng như vậy mà?"
--- "Xin hỏi, Lam Trù là ai, sao mọi người đều biết thế"
--- "Là thần tượng của cộng đồng mạng? Lam Trù còn nổi hơn Tiêu Chấp Trướng nhiều, là chủ bá mới có tiềm năng, chỉ dựa vào nhan sắc cũng hút hàng ngàn fan. Đây là buổi cuối của cậu ấy trước khi trở thành chủ bá chính thức, tương lai không thể hạn chế!
--- "Nghe nói Tiểu Lam của chúng tôi bị ăn mệt, tôi đặc biệt đến cảm tạ."
--- "Cảm tạ +1"
--- "Cảm tạ +2"
--- "Cảm tạ +10086"
Lam Trù không biết fan của cậu ta vui sướиɠ khi thấy người gặp họa đã bò đến phòng phát sóng của Trúc Dật, giờ đây ngực cậu ta như có một ngọn núi lửa sắp phun trào nhưng bị kìm nén.
Rất tức giận, nhưng không thể bùng nổ.
Cậu ta không thể làm gì khác hơn là thu nắm tay lại, trở về góc phòng ngồi lên túi da rắn, gập một chân lên, nghiêng mắt đánh giá Trúc Dật, không biết nghĩ gì mà đột nhiên nghiêm mặt.
"Cậu là Trúc Dật kia phải không?"
"Ừ." Trúc Dật nhắm mắt đáp.
"Cậu không phải cùng nhóm với Tiêu Chấp Trướng sao?" Lam Trù nhớ lúc bắt đầu phát sóng, Trúc Dật có nói chuyện với Tiêu Chấp Trướng.
"Không phải."
Lam Trù hoài nghi nhìn Trúc Dật.
Cậu ta hoạt động một mình, cũng không quan tâm việc chủ bá khác có kết bè phái hay không.
Nhưng lúc đó, biểu tình trên mặt Trúc Dật quá mức tuyệt vọng nên cậu ta nhìn thêm vài lần.
"Mà sao... người này sao khác hẳn lúc trước mình thấy..." Lam Trù nghĩ trong lòng, chú ý đến cặp kính kim loại xấu xí trên mũi Trúc Dật, cảm thấy bối rối, "Chẳng lẽ do cặp kính xấu hoắc này?"
"Sao ngươi sao cứ nhìn lén ta?" Trúc Dật như có linh cảm mà mở mắt.
Bị bắt tại trận, Lam Trù nghẹn lại, đỏ mặt quát: "Cậu có gì đẹp, chẳng phải là hai con mắt, một mũi, một miệng thôi sao, tôi đang nhìn tường sau lưng cậu thôi."
Trúc Dật quay đầu, nhìn bức tường xi măng thô ráp phía sau, nói: "Ta không thể đẹp hơn tường sao?"
Lam Trù: "......"
Về mặt không biết xấu hổ thi cậu là nhất nhá.
Lam Trù đơn phương giằng co một lúc, cậu cũng nhận được nhiệm vụ khiêu chiến giam cầm, nhưng thời gian bắt đầu sớm hơn Trúc Dật, Trúc Dật tiến vào phòng không nằm trong dự đoán của cậu ta.
Nhưng không sao, nhiệm vụ của cậu ta đã xong, núi cao đường xa không hẹn ngày gặp lại.
Lam Trù thở phào, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói: "Cậu cứ chậm rãi đợi đi, tôi đi trước một bước."
Nói xong cậu ta đẩy cửa ra, vừa bước nửa bước, liền phịch một tiếng đóng cửa lại.
Trúc Dật kỳ quái nhìn cậu ta: "Nhanh vậy đã luyến tiếc ta rồi?"
Lam Trù đưa lưng về phía cậu, giọng căng thẳng: "Bên ngoài có thứ dơ bẩn."