Tà Thần Livestream Trở Thành Tế Phẩm Của Thiện Thần

Chương 2

Trúc Dật không biết trạng thái này của mình còn có thể sống qua lần phát sóng trực tiếp này không.

Sắp qua một tháng rồi, cậu không muốn gục ngã ngay trước cửa thiên đường như thế này.

Đúng lúc này, một quả cầu nho nhỏ trồi lên từ đám thịt nát màu đỏ đen.

Quả cầu nhỏ như một móng tay cái, thoạt nhìn trắng xám và có lớp lông xù xù, mỏng manh đến mức như sắp tan đi. Nhưng trong phòng tối om, ánh sáng của nó lại cực kì mãnh liệt.

Qủa cầu như có ý thức của riêng mình, bay quanh đầu Trúc Dật một vòng rồi cọ cọ mặt cậu, vèo một phát chui vào cơ thể cậu.

Ngay lập tức, trong mắt Trúc Dật lóe lên ánh sáng kỳ dị, giây sau liền biến mất.

Cơn đau đầu kia trở lại rồi nhưng đã giảm đi.

Một lát sau, cậu từ từ đứng lên.

Từ từ.

Tại sao cậu có thể đứng lên.

Trúc Dật đột nhiên nhìn về nơi quả cầu xuất hiện, ngoại trừ đám thịt nát của nữ quỷ thì không còn gì cả.

Quả cầu biến mất.

"Chẳng lẽ đây là phần thưởng? Cấp bậc thường thường vô kỳ mà có thể chữa lành vết thương?"

Cậu đã trải qua tám lần phát sóng trực tiếp, nhưng chưa bao giờ gặp trường hợp quỷ quái chết đi lại rơi xuống một quả cầu. Lúc Trúc Dật chưa trở thành chủ bá, lúc ngồi xem người khác phát sóng trực tiếp cũng chưa từng thấy điều này.

Trong lúc Trúc Dật còn đang tự hỏi chuyện này là thế nào, phòng phát sóng trực tiếp với 88 người xem đã nổ tung.

--- "Chuyện gì đang xảy ra??? Nhiệm vụ hoàn thành???"

--- "Tôi từ phòng phát sóng trực tiếp của Tiêu Chấp Trướng chạy sang đây để xem cậu ta chết như thế nào, vậy mà..."

--- "Nhiệm vụ cưỡng chế này chỉ cấp thường thường vô kỳ, chẳng có gì đặc biệt, đừng làm quá lên như vậy."

--- "Chết tiệt, rõ ràng cậu ta bị tháo rời tay chân rồi mà, sao không chết chứ??"

--- "Đây đúng là Âu hoàng, chào hỏi nữ quỷ thôi mà nữ quỷ nổ luôn."

--- "Xem ra nhiệm vụ này không phải dựa vào tránh né, mà là dựa vào gan lớn. Tiêu Chấp Trướng là chủ bá mạnh nhất, nhưng vẫn còn non lắm."

--- "Có thể đừng nhắc đến Tiêu đội nhà tôi không?"

--- "Fan não tàn của Tiêu Chấp Trướng đừng ăn vạ phòng phát sóng khác."

--- "Khoan đã, sao cậu ta lại đứng dậy được, chẳng phải đã bị tháo khớp rồi sao?"

Trúc Dật cũng muốn biết tại sao cậu có thể đứng dậy, nhưng tạm thời không ai có thể trả lời cậu.

Nếu có thể di chuyển, nghĩa là cậu có thể thoát khỏi lần phát sóng trực tiếp này.

Trúc Dật thở phào nhẹ nhõm một chút và bắt đầu quan sát căn phòng này.

Ven tường có bảng đen có thể đẩy đi, một vài cái lu nước lớn nhỏ màu hồng được đặt ở cửa sổ, và một vài chiếc kèn xô na cũ kỹ.

"Hoá ra trung tâm hoạt động của thôn Nãi còn có một căn phòng lớn như vậy," cậu lẩm bẩm.

Đột nhiên, một ý tưởng làm cậu không rét mà run hiện lên trong đầu.

Tại sao cậu lại xuất hiện trong căn phòng này?

Trước khi hoàn thành nhiệm vụ chào hỏi, cậu đã thấy ai? Vì sao cậu không nhớ được gì?

Mỗi khi suy nghĩ về điều này, cơn đau đầu lại ập đến.

Trúc Dật hít một hơi, quyết định tạm thời không rối rắm về những chi tiết này nữa, hoàn thành phát sóng trực tiếp trước đã.

Cậu không muốn ở lại trong căn phòng này để lưu lại bóng ma cho bản thân, cậu đẩy cửa ra và thấy hành lang trống rỗng thì mới yên tâm bước ra ngoài.

Hành lang chật chội hẹp hòi, đối diện là một bức tường không cửa, đi tới chỗ ngoặt thì Trúc Dật mới thấy một phòng, trên cửa treo biển gỗ ghi hai chữ "WC" bằng sơn đen.

Trong WC có ba gian, hai gian đầu và cuối đều mở ra, nhưng gian giữa lại đóng kín.

WC cùng với sự kiện thần quái luôn tồn tại chung một nhịp thở.

Tình cảnh này rất là quỷ dị.

Đúng lúc này, từ xa truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Có một nhóm người bị gì đó truy đuổi, đang chạy tới.

Trúc Dật từng nhiều lần chứng kiến cảnh cả đoàn bị tiêu diệt, bản năng sinh tồn khiến cậu trốn vào WC.

Sau khi đóng cửa lại, cậu dán sát vào ván cửa, không dám đến gần gương hay gian toilet đóng kín.

Ai biết sẽ kích phát sự kiện gì, cẩn thận vẫn hơn.

Bên kia hành lang, một đám người đang hoảng hốt chạy tới. Bọn họ lạc đường trong mê cung của trung tâm hoạt động, bị một nữ nhân bụng to truy đuổi.

Hoặc nên nói là nữ quỷ.

Nữ nhân này nhìn như đang tản bộ, tốc độ cũng không nhanh.

Nhưng mỗi lần nhóm chủ bá quay đầu, họ phát hiện nữ quỷ lại gần hơn họ hơn.

"Xong rồi, đây là nữ quỷ cấp Như Lí Bạc Băng cấp, tôi từng thấy trong phát sóng trực tiếp, gặp phải Như Lí Bạc Băng thì chết chắc rồi,"

"Đây là nhiệm vụ thứ mười của tôi, chỉ cần qua lần này, tôi có thể chuyển thành chủ bá chính thức, cưỡng chế phát sóng trực tiếp sẽ chỉ còn bảy ngày một lần. Cố lên!"

"Đừng mơ, chẳng qua là chiêu trò an ủi, đây chỉ là bát canh gà an ủi mấy người thôi, mấy ai có thể sống sót lễ hiến tế chứ?" Một người trào phúng.

"Mày có bản lĩnh thì đừng chạy, đứng đây mà chờ chết đi."

"Tôi thà chạy còn hơn." Người nọ thở hổn hển, "Trong đám chúng ta còn có người tên Trúc Dật, cậu ta đâu rồi?"

"Nghe nói là đắc tội với Tiêu Chấp Trướng, chắc đã mất mạng. Khi cậu ta phát sóng trực tiếp lần thứ năm thì được công hội Sứ Giả Quang Minh thu nạp."

"Đừng nói nữa, cẩn thận họa từ miệng mà ra."

"Tiêu Chấp Trướng?" Trúc Dật nghe tên này, theo bản năng cảm thấy sợ hãi, "Cảm thấy đã nghe qua ở đâu đó..."