Thiên Mệnh

Chương 1: Sự Khởi Đầu Của Số Phận

Nơi thiên hạ đua nhau truy cầu sức mạnh và vinh quang, nơi mà những kẻ yếu đuối bị nghiền nát dưới chân những kẻ mạnh, một thế giới nơi sức mạnh và tài năng được tôn sùng như thần thánh. Trong thế giới này, mỗi người đều mang trong mình một sứ mệnh riêng, một con đường mà họ phải tự mình khám phá và vượt qua.

Ánh nắng chói chang của buổi trưa hè xuyên qua những tán lá rậm rạp, tạo nên những mảng sáng tối xen kẽ trên nền đất. Trong rừng sâu, tiếng chim hót vang vọng, hòa cùng tiếng lá cây xào xạc trong gió, tạo nên một bản giao hưởng thiên nhiên đầy sống động. Nhưng giữa thiên nhiên tươi đẹp ấy, lại có một cảnh tượng đau lòng đến tột cùng.

Trên nền đất lạnh lẽo, một chàng trai trẻ nằm bất động, cơ thể đầy những vết thương chằng chịt. Máu từ những vết thương chảy ra, nhuộm đỏ cả một khoảng đất xung quanh. Đôi mắt khép chặt của chàng trai, như muốn che giấu đi nỗi đau và tuyệt vọng mà cậu đang phải chịu đựng.

"Đại ca! Tại sao chúng ta lại phải làm thế này?" Tiếng nói run rẩy của một kẻ đứng gần đó vang lên, ánh mắt lộ rõ sự hoang mang và sợ hãi.

"Ngươi không hiểu sao? Hắn là một kẻ vô dụng, không có tài năng, không có tương lai. Nếu chúng ta không ra tay trước, sớm muộn gì hắn cũng sẽ trở thành gánh nặng cho cả tộc." Đại ca đáp lại, giọng nói lạnh lùng và quyết đoán.

Những lời nói ấy như một lưỡi dao sắc bén, cắt sâu vào lòng người nghe. Chàng trai trẻ kia, tên là Lâm Phong, đã nghe thấy tất cả. Dù cơ thể đã mất đi sức sống, nhưng tâm hồn của cậu vẫn còn đó, vẫn cảm nhận được nỗi đau đớn và tuyệt vọng.

Trong khoảnh khắc cuối cùng của sự sống, Lâm Phong không thể hiểu được tại sao mình lại rơi vào tình cảnh này. Cậu từng là một chàng trai vui vẻ, yêu đời, luôn mơ ước trở thành một võ giả mạnh mẽ để bảo vệ những người thân yêu. Nhưng số phận đã không ưu ái cậu. Sinh ra với một cơ thể yếu đuối, không có bất kỳ tài năng gì về võ thuật, cậu trở thành đối tượng bị khinh miệt và chê bai.

Nhưng ngay khi cậu tưởng chừng như đã kết thúc cuộc đời mình, một luồng ánh sáng kỳ lạ bất ngờ xuất hiện, bao trùm lấy cơ thể cậu. Ánh sáng ấy mang đến một cảm giác ấm áp và bình yên, như muốn xóa tan đi mọi đau đớn và tuyệt vọng.

Khi Lâm Phong mở mắt ra lần nữa, cậu nhận thấy mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Đây là một khu rừng khác, nhưng không hề giống với nơi mà cậu vừa trải qua. Không khí nơi đây mát mẻ và trong lành, ánh sáng mặt trời len lỏi qua những tán lá, tạo nên một khung cảnh đẹp như tranh vẽ.

"Đây là đâu?" Lâm Phong tự hỏi, giọng nói khẽ khàng vang lên trong không gian yên tĩnh.

Cậu cố gắng đứng dậy, nhưng cơ thể vẫn còn rất yếu. Nhưng điều kỳ lạ là, dù đã bị thương nặng như vậy, cậu không cảm thấy đau đớn như trước nữa. Dường như có một sức mạnh vô hình nào đó đã chữa lành cho cậu.

Trong lúc đang ngỡ ngàng, Lâm Phong nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến lại gần. Cậu quay đầu lại và thấy một cô gái xinh đẹp, đôi mắt lấp lánh như sao trời, đang nhìn cậu với ánh mắt lo lắng.

"Anh không sao chứ?" Cô gái hỏi, giọng nói dịu dàng như tiếng gió thoảng qua.

"Anh... anh là ai? Đây là đâu?" Lâm Phong lúng túng hỏi lại, vẫn chưa hết bàng hoàng.

"Em là Nguyệt Nhi, còn đây là khu rừng Lục Bảo. Em đã tìm thấy anh nằm bất tỉnh trong rừng, nên đã mang anh về đây chăm sóc." Nguyệt Nhi giải thích, đôi mắt vẫn không rời khỏi Lâm Phong.

Cảm giác ấm áp và yên bình từ cô gái khiến Lâm Phong cảm thấy dễ chịu hơn. Cậu không biết mình đã đến đây bằng cách nào, nhưng cậu cảm nhận được rằng cuộc đời mình đã bước sang một trang mới.

Những ngày sau đó, Lâm Phong bắt đầu làm quen với cuộc sống mới. Dưới sự chăm sóc của Nguyệt Nhi và dân làng Lục Bảo, cậu dần hồi phục và lấy lại sức khỏe. Nhưng điều đặc biệt là, trong thời gian này, cậu nhận thấy cơ thể mình trở nên mạnh mẽ hơn từng ngày.

"Nguyệt Nhi, tại sao mọi người lại tốt với anh như vậy?" Một ngày nọ, Lâm Phong hỏi Nguyệt Nhi khi họ cùng nhau đi dạo trong rừng.

Nguyệt Nhi cười nhẹ, ánh mắt sáng ngời: "Vì chúng em tin rằng anh không phải người xấu. Mọi người ở đây đều biết giúp đỡ và bảo vệ lẫn nhau."

Lâm Phong cảm thấy lòng mình ấm áp lạ thường. Trong cuộc sống trước đây, cậu luôn bị khinh miệt và chê bai, nhưng tại nơi này, cậu cảm nhận được sự yêu thương và quan tâm chân thành.

Thời gian trôi qua, Lâm Phong dần nhận ra rằng thế giới này không chỉ là nơi để truy cầu sức mạnh và vinh quang. Quan trọng hơn hết, đó là tình yêu thương và sự đoàn kết giữa con người với nhau.

Một buổi chiều nọ, khi Lâm Phong đang ngồi bên bờ sông, ngắm nhìn những con cá bơi lội trong dòng nước trong veo, cậu chợt nhận thấy một điều kỳ lạ. Bàn tay của cậu, từng ngón tay, từng đường nét, đều trở nên rõ ràng và mạnh mẽ hơn. Cậu nắm chặt bàn tay lại, cảm nhận được sức mạnh tiềm ẩn bên trong.

"Anh Phong, anh đang nghĩ gì vậy?" Nguyệt Nhi từ xa chạy lại, ngồi xuống bên cạnh cậu.

"Anh chỉ đang nghĩ về cuộc đời mình thôi." Lâm Phong mỉm cười, ánh mắt nhìn xa xăm. "Anh từng nghĩ mình là kẻ vô dụng, nhưng có lẽ số phận đã định sẵn cho anh một con đường khác."

Nguyệt Nhi nắm lấy tay Lâm Phong, ánh mắt tràn đầy sự tin tưởng: "Anh không phải kẻ vô dụng. Em tin rằng anh sẽ tìm thấy sứ mệnh của mình, và sẽ làm nên những điều vĩ đại."

Lâm Phong cảm thấy lòng mình như được sưởi ấm bởi những lời nói của Nguyệt Nhi. Cậu không còn cảm thấy tuyệt vọng hay đau đớn nữa. Thay vào đó, cậu cảm nhận được một sự khởi đầu mới, một hành trình mới đang chờ đợi cậu.

Trong ánh hoàng hôn rực rỡ, Lâm Phong đứng dậy, đôi mắt lấp lánh ánh sáng của sự quyết tâm. Cậu biết rằng, từ giây phút này, cậu sẽ không còn là một kẻ vô dụng. Cậu sẽ tìm ra sứ mệnh của mình, và sẽ đối mặt với mọi thử thách để thực hiện nó.

Những ngày tháng tiếp theo, Lâm Phong bắt đầu rèn luyện cơ thể mình một cách nghiêm túc. Dù không có tài năng về võ thuật, nhưng cậu không bỏ cuộc. Cậu quyết định sẽ phát triển sức mạnh thể chất của mình, để có thể tự bảo vệ bản thân và những người thân yêu.

Mỗi buổi sáng, khi mặt trời còn chưa mọc, Lâm Phong đã bắt đầu luyện tập. Cậu chạy bộ qua những con đường mòn trong rừng, leo lên những ngọn đồi cao, và tập những bài tập nâng tạ từ những viên đá nặng. Những buổi tối, khi mọi người đã đi ngủ, cậu vẫn kiên trì luyện tập dưới ánh trăng.

Cậu không chỉ luyện tập thể lực, mà còn học cách sử dụng các loại vũ khí từ dân làng. Dù không có tài năng thiên bẩm, nhưng sự kiên trì và quyết tâm của cậu khiến mọi người khâm phục. Dần dần, Lâm Phong trở nên mạnh mẽ hơn, không chỉ về thể lực mà còn về tinh thần.

Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng dễ dàng. Có những lúc, cậu cảm thấy mệt mỏi và chán nản. Những vết thương cũ thi thoảng lại đau nhức, nhắc nhở cậu về quá khứ đau thương. Nhưng mỗi lần như vậy, cậu lại nhớ đến những lời động viên của Nguyệt Nhi và dân làng, và lại tiếp tục cố gắng.

Một ngày nọ, khi Lâm Phong đang tập luyện bên bờ sông, cậu chợt nghe thấy tiếng kêu cứu vang lên từ phía xa. Cậu nhanh chóng chạy tới, và thấy một nhóm trẻ con đang bị tấn công bởi một con mãnh thú.

Không suy nghĩ nhiều, Lâm Phong lao vào chiến đấu với con thú dữ. Dù không có vũ khí, cậu vẫn dùng sức mạnh thể chất của mình để đẩy lùi con thú. Cuộc chiến kéo dài, nhưng cuối cùng, cậu đã chiến thắng và cứu được những đứa trẻ.

"Anh Phong, anh là anh hùng của chúng em!" Những đứa trẻ cảm kích nhìn cậu, ánh mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ.

Lâm Phong chỉ mỉm cười, nhìn những đứa trẻ với ánh mắt trìu mến. Cậu biết rằng, cuộc đời mình đã thay đổi mãi mãi. Từ một kẻ vô dụng, cậu đã trở thành một người có thể bảo vệ và giúp đỡ người khác.

Trong ánh hoàng hôn, Lâm Phong đứng bên bờ sông, đôi mắt nhìn về phía chân trời xa xăm. Cậu biết rằng, hành trình của mình vẫn còn dài và đầy thử thách. Nhưng với sự kiên trì và quyết tâm, cậu tin rằng mình sẽ vượt qua mọi khó khăn, và sẽ tìm thấy sứ mệnh thực sự của cuộc đời mình.