Cẩm Nang Nam Đức

Chương 1

Ta mơ một giấc mơ.

Ta mơ thấy tướng công ta tình chàng ý thϊếp cùng với một cô nương bán mình chôn cha ở Hàn Lâm Viện.

Ta tức giận đến mức xù lông, đánh thẳng đến Hàn Lâm Viện.

Vừa vào cửa đã nhìn thấy một cô nương lạ mặt đang sợ hãi kéo góc áo của Lâm Uyên.

"Lâm đại nhân, ta không cố ý va vào ngài..."

Ta nhìn chằm chằm vào cô nương kia, băng cơ ngọc cốt, xinh đẹp mà không dung tục, đôi mắt hạnh long lanh chan chứa tình ý như nước hồ thu.

Điều đáng chú ý chính là, dưới mắt nàng còn có một nốt ruồi lệ, khiến nàng trông rất điềm đạm đáng yêu.

Tư thế này, diện mạo này.

Cô nương này là nữ chính ta đã thấy trong giấc mơ kia, giống nhau như đúc!

Trong mơ, thế giới này của chúng ta là câu chuyện trong một quyển sách.

Nam chính trong truyện là phu quân Lâm Uyên của ta, nữ chính là vị tiểu cô nương Sở Doanh Doanh này đây.

Mà ta, chỉ là chương ngại vật cản trở tình yêu của bọn họ.

Theo lời mẹ ta mà nói thì, ta chính là một nữ phụ bia đỡ đạn.

Giờ phút này, hẳn là cảnh đầu tiên của cốt chuyện.

Sở Doanh Doanh bán mình chôn cha được đưa đến Hàn Lâm Viện làm cung nữ, tay chân vụng về gây ra không ít rắc rối, sau đó được phu quân tốt của ta là Lâm Uyên dọn dẹp mớ hỗn độn do nàng ta gây ra, rồi dần dần động tâm với nàng ta.

Cũng chính là cảnh tượng trong giấc mơ của ta đây!

Á à, ta thật sự bắt được rồi.

Ta đứng ngoài cửa nghiến răng nghiến lợi, vận sức chờ phát động.

Chỉ cần Lâm Uyên dám đối xử dịu dàng với Sở Doanh Doanh như trong giấc mơ kia, ta sẽ lao tới bẻ gãy tay hắn!

Nhưng Lâm Uyên không chỉ không dịu dàng với nàng ta.

Mà hắn còn giật bắn mình lên ngay tại chỗ, sau đó vụt nhảy ra thật xa, cách Sở Doanh Doanh chừng tám thước.

Lại còn làm như vô cùng đau đớn cúi đầu, mặt lộ vẻ khó xử.

"Bỏ chân ra, cô giẫm lên làm dơ giày ta hết rồi này!"

Ủa?

Cốt truyện này có gì đó sai sai thì phải.

Lần đầu tiên ta nằm mơ thấy câu chuyện này là khi Lâm Uyên đứng đầu kỳ thi Hội.

Trong bữa tiệc chúc mừng, ta bực bội khó chịu.

Lâm Uyên oan ức vô cùng.

"A Thù, ta đứng đầu kỳ thi Hội, nàng không mừng cho ta sao?

"Sao lại bực bội không vui thế?"

Bởi vì tình huống trong giấc mơ quá chân thật, sủng thϊếp diệt thế, vợ cả pháo hôi* trở thành ăn mày đầu đường.

(*Pháo hôi (炮灰): là nhân vật phản diện hoặc xui xẻo hơn chính là nhân vật hi sinh, mục đích làm nền cho nhân vật chính.)

Ta Bạch Thù Hoa có bao giờ chịu uất ức như thế này!