Trước kia có lẽ chỉ là quen sơ sơ thôi, nhưng nay đã tụ lại với nhau cười hô hố rồi.
Buổi tối tôi tắm xong liền chuồn êm ra ngoài đi loanh quanh, lừa ông Kỳ là đến nhà sách mua tài liệu học, nhưng cuối cùng hơi đói nên tôi định đi ăn xiên que uống trà sữa.
Những thứ này thường bị bố mẹ coi là “thực phẩm bẩn”, sao tôi dám để ông Kỳ biết chứ.
Vì thế, tôi lê dép, tay trái xách xiên que trà sữa, tay phải cầm một xiên chân gà, chẳng ngờ lại gặp phải đội bóng rổ hạt giống lớp A1.
Thôi, xin là vĩnh biệt cụ.
Tạ Bạch Tụng là người đầu tiên cười nhạo tôi: “Kỳ Tiểu An, trông dáng vẻ cậu thế này nhất định là lừa chú ra ngoài mua tài liệu học, tớ phải mách chú mới được!”
Đcm! Không ngờ cậu ta thông minh đột xuất đoán ra được.
Tôi hằm hằm nhìn cậu ta: “Tạ Bạch Tụng, tôi khuyên cậu nên lương thiện đi.”
Sau đó mấy nam sinh khác bật cười toe toét, đến cả đôi mắt luôn trầm lặng của Trần Nguyện cũng thoáng mỉm cười.
Cuối cùng, tôi cũng không biết mọi chuyện diễn ra thế nào mà biến thành tôi ngồi ăn xiên que cùng bàn với họ.
Theo như lời của Tạ Bạch Tụng là: “Dù sao đến thì cũng đã đến rồi, chúng ta đều là bạn bè cả mà.”
Sau đó tôi thấy họ bưng ly coca lên thay cho rượu rồi cụng ly với nhau.
Tạ Bạch Tụng còn phát biểu lời kết:
“Bóng rổ đã đưa chúng ta đến với nhau và cũng chính bóng rổ đã đưa tình bạn của chúng ta xích lại gần nhau hơn. Cảm ơn bóng rổ, cảm ơn vì đã gặp nhau!”
“Các anh em, từ giờ trở đi chúng ta sẽ là bạn tốt của nhau trong lớp này! Có phúc cùng hưởng, có nạn tự chịu. Nào! Chúng ta hãy cùng nhau nâng ly đi!”
Tôi nhìn vào mắt người bạn ngồi cùng bàn ngốc nghếch của mình với một sự im lặng quỷ dị.
Không phải tên ngốc này bị say nước ngọt rồi đấy chứ?
Đoạn phát biểu này khiến tôi xấu hổ đến mức chân đào ra được ba phòng ngủ thêm một phòng khách ngay tại chỗ luôn á.
Những người khác cũng cười mắng:
“Cậu cút đi Tạ Bạch Tụng!”
“Hay đấy, có phúc cùng hưởng có nạn tự chịu nữa chứ!”
“…”
Bây giờ là chín giờ tối rồi, nếu tôi còn không quay về nữa thì bố tôi sẽ phát hiện ra có chuyện không ổn mất.
Thế là tôi nói với mọi người là mình đi về trước.
Tạ Bạch Tụng và nhóm nam sinh ở phía sau hô lớn: “Về nhà cẩn thận nha.”
Nhưng tôi không ngờ là Trần Nguyện cũng cùng đi ra với tôi.
Càng bất ngờ hơn là nhà của Trần Nguyện và tôi ở cùng một hướng.
“Trần Nguyện, nhà cậu cũng ở đường Ninh An hả?”
Hai chúng tôi người đi trước người đi sau, nhưng trên đường hơi vắng vẻ nên tôi tìm chuyện gì đó để nói.
“Không phải, tôi ở hẻm Thanh Đàm.”