Nam Sơn Năm Ấy Tuyết Rơi Đầy

Chương 14

Nàng có thể cảm nhận được, hắn thật sự rất vui vẻ.

Nơi nào đó trong tim, đột nhiên có cảm giác chua xót dâng lên, trong lúc Kỳ Lạc Tuyết thất thần, đã được đặt vào trong kiệu hoa.

Tiếng kèn vang vọng bên tai, trong không khí hân hoan náo nhiệt, Kỳ Lạc Tuyết được rước vào phủ đệ của Đại soái, nơi trước kia từng là phủ Thiếu soái.

Tân nhân bái đường.

Sau khi hoàn thành nghi lễ, Kỳ Lạc Tuyết được đưa vào động phòng.

Nàng yên lặng ngồi bên mép giường, ngón tay nhẹ nhàng vuốt v e khẩu s.ú.n.g trong tay áo.

Lúc Hạ Nam Châu bước vào, đã say rồi.

Hắn lần đầu tiên trong đời say rượu, nhưng lại ép buộc bản thân phải giữ lại chút tỉnh táo, đến trước mặt Kỳ Lạc Tuyết.

"Tuyết Nhi, có phải là đợi lâu rồi không?" Giọng nói hắn mang theo men say, còn trầm thấp dễ nghe hơn so với bình thường.

Kỳ Lạc Tuyết dịu dàng nói: "Không có, thiếu soái, ngài có mệt không?"

"Gọi ta là gì?" Hạ Nam Châu cười khẽ: "Tuyết Nhi ngoan, nên gọi ta là phu quân."

Kỳ Lạc Tuyết do dự một lát, lúc này mới thẹn thùng đáp: "Phu quân."

Hạ Nam Châu nghe xong, yết hầu chuyển động, hắn đã đi qua ôm lấy nàng, hôn qua lớp khăn voan đỏ: "Tuyết Nhi, ta rốt cuộc cũng cưới được muội làm vợ."

Nghe vậy, Kỳ Lạc Tuyết hít thở dồn dập, nàng gần như không nhịn được: "Không biết câu này, phu quân đã từng nói với nữ tử nào khác chưa?"

Hạ Nam Châu nghe vậy lại cười: "Sao vậy? Phu nhân ghen rồi?"

Hắn nắm lấy tay nàng, không hề vén khăn voan đỏ của nàng lên, cứ trêu chọc nàng như vậy, thì thầm bên tai nàng: "Ta chỉ nói với một mình muội thôi."

"Thật sao?" Kỳ Lạc Tuyết lập tức vui vẻ, nhưng lại buồn bã ngay sau đó: "Nhưng mà sáng nay muội nghe nói, trước Linh Sương tỷ tỷ, phu quân còn từng có một vị phu nhân..."

Lời nàng vừa dứt, khí thế quanh người Hạ Nam Châu liền lạnh lẽo: "Ai nói ra?!"

Kỳ Lạc Tuyết lập tức sợ hãi run rẩy, định quỳ xuống hành lễ: "Thiếu soái, muội chỉ là tình cờ nghe được lúc đi dạo trong vườn thôi, cũng không biết là ai. Muội có phải là đã nói sai rồi không? Xin lỗi, ta..."

"Tuyết Nhi, muội đang làm gì vậy?" Hạ Nam Châu vội vàng đỡ nàng dậy, đau lòng nói: "Đều là lỗi của hạ nhân."

"Ta không biết, thì ra vị tỷ tỷ kia là điều cấm kỵ, sau này ta không nói nữa." Kỳ Lạc Tuyết nhỏ giọng nói.

"Cũng không phải là điều cấm kỵ gì." Hạ Nam Châu ôm Kỳ Lạc Tuyết vào lòng, nhưng lông mày lại hơi nhíu lại: "Nàng ta đã bị ta ban chết, chẳng qua chỉ là một người không quan trọng mà thôi."