Điện Trường Sinh

Chương 5

"Nàng biết trước ta muốn g.i.ế.c nàng nhưng lại không trốn, còn chu đáo chuẩn bị quà sinh nhật năm nay cho mọi người."

"Đúng là có tâm."

Hắn đầy mặt thất vọng nhìn ta, cười lạnh: "Đến giờ phút này, ngươi vẫn còn không biết hối cải."

"Nhìn thanh kiếm này, ngươi không thấy áy náy chút nào sao?"

Hắn khom người nhặt kiếm lên, tỉ mỉ lau chùi, động tác rất nhẹ.

"Ngươi không xứng với kiếm của tiểu sư muội!"

Ta khom người nhặt thùng rỗng trên đất, nhẹ giọng cười một tiếng.

"Hối hận sao? Đúng thật là hối hận."

"Ban đầu, ta nên để cho tên ăn mày dưới chân núi kia chết đói ở đầu đường, bị chó hoang ăn thịt."

Ta xách thùng rỗng, xoay người chậm rãi rời đi.

"Kẻ vong ân phụ nghĩa, cứu cũng là uổng công vô ích."

Dọc đường, quần áo nhỏ ra từng giọt từng giọt nước.

Sau lưng vẫn luôn không phát ra một tiếng động nào.

Cổ độc khuếch tán ngày càng nhanh.

Nếu không được chữa trị, ta e rằng ta sẽ không thể đợi được cho đến khi sư tôn trở lại.

Nhưng đan dược trong tông môn không phải là thứ mà một người như ta có thể tùy tiện sử dụng.

Vì có thể sống sót, ta đã quỳ trước đại sảnh đường của đại trưởng lão để xin thuốc. Vừa thấy ta đại trưởng lão đã nhếch môi:

"Xin thuốc?"

Sau đó ông ta cười lạnh nói: "Ngươi sát hại đồng môn tội ác tày trời, giữ lại mạng cho ngươi đã là khai ân rồi, ngươi còn không biết xấu hổ mà đi xin thuốc sao? Ngươi vẫn còn sức lực đi xin thuốc thế này, xem ra chẳng có gì nghiêm trọng."

Nói xong, đại trưởng lão đuổi ta ra ngoài.

"Ngươi không cần ở đây giả vờ đáng thương. Khi chuyện của Dận Nguyên được sáng tỏ, tông môn sẽ xử lý một cách công bằng."

Khi ta vừa bị đuổi ra khỏi đại sảnh đường thì Cổ độc lại lần nữa phát tác, ta đau đến gần như muốn ngất đi.

Do dự hồi lâu, ta vẫn đi tìm Dận Chân sư huynh.

Trong tay hắn có một viên Hồi Hồn Đan, có thể làm cho người chết từ xương trắng sống lại. Nếu huynh ấy chịu giúp ta thì ta vẫn còn một tia hy vọng.

Ôm trong lòng một tia hy vọng cuối cùng. Ta gõ cửa viện của Dận Chân sư huynh.

Hắn đang bàn luyện đan thuật với hai vị sư đệ trong sân. Khi nhìn thấy ta, vẻ mặt dịu dàng, ôn hòa của hắn bất giác nhạt đi một chút.

"Có việc gì?"

Giọng điệu vô cùng lạnh lùng.

Ta cắn môi, chần chừ nói: "Vâng."

"Sư huynh, thật ra ngày hôm ấy ta đã bị trúng độc của Cùng Kỳ, nếu không chữa trị thì chất độc sẽ lan khắp cơ thể."