Sao Hôm Nam Tây Tạng

Chương 16

Nhân viên lễ tân khách sạn nói với anh rằng khách du lịch thường thích đi dạo ở phố Barkhor*, khuyên anh cũng nên ghé thăm. Hứa Nam Hành cảm ơn và nhờ khách sạn giặt giúp quần áo đã mặc trong suốt chuyến đi, rồi anh ra khỏi khách sạn, đi dạo loanh quanh.

Con phố anh đi dạo có nhiều tiệm chụp ảnh, nhận trang điểm cho du khách, cho thuê trang phục dân tộc rồi chụp ảnh cho họ. Hứa Nam Hành có ngoại hình đẹp, vóc dáng cũng được, cao 1m83, eo thon chân dài, ngũ quan thanh tú, nhiều nhân viên cửa hàng mời chào anh, hỏi anh có muốn chụp vài tấm ảnh không.

Hóa ra cảm giác ở nơi đất khách là như vậy, rõ ràng phố xá đông đúc nhưng lại cảm thấy trống trải. Biển hiệu của các cửa hàng đều có hai hàng chữ, một hàng chữ Tạng và một hàng chữ Hán, có cả một số chuỗi cửa hàng như quán trà sữa và quán ăn nhanh.

Cuối cùng, Hứa Nam Hành bước vào một cửa hàng Dicos. (Hãng thức ăn nhanh)

Hứa Nam Hành khá lý trí, thời gian anh đến huyện để nhận nhiệm vụ giảng dạy là ngày kia, vì vậy anh quyết định hai ngày này ăn uống cẩn thận, không để bị đau bụng hoặc tiêu chảy, làm lỡ việc.

Mẹ anh tiếp tục hỏi qua WeChat rằng anh đã ăn tối chưa, anh chụp ảnh hamburger và coca gửi qua, mẹ anh liền gửi lại một loạt icon toát mồ hôi và ngán ngẩm.

Trường học của họ có hơn mười giáo viên tình nguyện, mọi người lập một nhóm WeChat. Mỗi người sẽ đến những nơi khác nhau để giảng dạy, ở Tây Tạng, học kỳ mùa thu bắt đầu sớm, giữa tháng Tám đã khai giảng. Có vài nơi khác cũng khai giảng sớm nên một số giáo viên đã lên đường, còn một số thì vẫn đang ở Bắc Kinh.

Mọi người biết Hứa Nam Hành đã lên đường mấy ngày trước, nhưng anh không nói gì trong nhóm nên bị tag tên hỏi.

[Đàm Hề: @Hứa Nam Hành, thầy Hứa đã đến nơi chưa?]

[Đới Kỷ Miên: Chắc là thầy Hứa vẫn đang lái xe?]

Đàm Hề là giáo viên thực tập cùng đợt với Hứa Nam Hành, còn thầy Đới Kỷ Miên thì vừa tiễn một khóa học sinh lớp 12, năm nay cũng tham gia giảng dạy tình nguyện. Hứa Nam Hành uống một ngụm coca, trả lời: Mới đến Lhasa, hơi thiếu oxy, nằm ở khách sạn nghỉ ngơi.

Nghe tin anh đã đến Lhasa, nhóm chat bùng nổ, mọi người yêu cầu anh mau mau gửi ảnh, nói chuyện rôm rả. Bình thường, Hứa Nam Hành vốn thấy nhóm chat rất phiền, nhưng giây phút này khi ở nơi xa, anh lại thấy nhóm chat cũng không phải kiểu quá là phiền phức.

[Hứa Nam Hành: Mai nhé, mai tôi sẽ chụp ảnh cung điện Potala.]