Sao Hôm Nam Tây Tạng

Chương 3

Điếu thuốc đã được châm, anh hít một hơi sâu, cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều.

Hứa Nam Hành kẹp điếu thuốc trên tay, chờ người đối diện mở lời trước.

Bên lề quốc lộ, xe cộ không ngừng rú ga lao vυ't qua, luồng gió thổi tung áo khoác và mái tóc anh.

"Anh đi Lhasa à? Có thể cho tôi đi nhờ không, xe tôi hỏng rồi." Người đàn ông đóng nắp bật lửa chống gió lại, chỉ về phía lề đường. Một tiệm sửa ô tô không mấy nổi bật, bên ngoài có đỗ một chiếc xe bán tải.

Người đàn ông còn lấy ra hai loại giấy tờ, đưa cho anh: "Tôi không mang theo chứng minh nhân dân, đây là bằng lái xe và giấy đăng ký xe của tôi."

Hứa Nam Hành lại ngậm điếu thuốc, không cúi đầu, chỉ hạ mắt xuống mở giấy tờ ra.

Phương Thức Du.

Chữ "Du" trong câu "Sinh tử Du quan." (Liên quan đến sự sống chết)

Giấy đăng ký xe của hắn có biển số giống biển số Bắc Kinh của Hứa Nam Hành. Hứa Nam Hành ngước mắt nhìn anh ta, hỏi: "Người Bắc Kinh à?"

"Ừ." Phương Thức Du gật đầu.

Hứa Nam Hành lại hỏi: "Vì thấy xe tôi cũng gắn biển xe Bắc Kinh nên mới hỏi tôi à?"

Do xung quanh quá tối nên lúc này Hứa Nam Hành mới nhận ra Phương Thức Du đang cầm một chiếc vali nhỏ, trên đó có biểu tượng chữ thập đỏ của y tế.

"Đúng vậy." Phương Thức Du nói, "Tôi là bác sĩ hỗ trợ Tây Tạng, trong chiếc hộp bảo quản này chứa Alirocumab, một loại thuốc tiêm dưới da. Bệnh viện ở Lhasa phải đợi hai ngày rưỡi mới có hàng lạnh, bệnh nhân của tôi cần gấp nên tôi đã liên lạc với bệnh viện ở Golmud và đến lấy từ sáng sớm."

Nói xong, Phương Thức Du kể tên một bệnh viện ở Bắc Kinh. Hứa Nam Hành nhìn anh một cái, đó là một bệnh viện top ba rất tốt ở Bắc Kinh, vài năm trước bà ngoại anh bị cao huyết áp cũng từng nằm viện ở đó.

Hứa Nam Hành hạ mắt, một tay cầm bằng lái xe của Phương Thức Du, một tay lấy điện thoại ra, tìm kiếm ba chữ "Phương Thức Du" trên trang web chính thức của bệnh viện. Rất nhanh, các dự án hỗ trợ y tế cho Tây Tạng và Tân Cương qua các năm của bệnh viện hiện ra, và tên Phương Thức Du cũng có trong danh sách.

Anh ngước lên rồi lại nhìn xuống, so sánh người trước mặt với bức ảnh trên màn hình điện thoại, sau đó đưa lại bằng lái xe và giấy đăng ký xe cho Phương Thức Du.

Phương Thức Du nhận lại giấy tờ, cất vào túi, rồi nói: "Tôi sẽ trả tiền xăng xe, cho tôi đi nhờ một đoạn được không? Anh cứ nói giá đi."