Tần Vọng là một người rất thích “tác động vật lý”.
Anh ấy thích bóp eo tôi khi hôn.
Khi làm bài tập, anh ấy thích nắm tay tôi.
Thậm chí khi dạy tôi học, anh ấy còn yêu cầu tôi ngồi trên đùi anh ấy.
Dù cho anh ấy có nhiều danh hiệu như "Thủ khoa toàn tỉnh", "Siêu trí tuệ" v.v.
Cũng không thể che đậy được sự thật rằng anh ấy rất b/i/ế/n t/h/á/i.
Sau này, tôi sợ cái sự b/i/ế/n t/h/á/i của anh ấy đến phát khϊếp.
Ngay sau khi kỳ thi đại học kết thúc, tôi liền chặn anh ấy ngay lập tức.
Tôi tưởng rằng đời này sẽ không bao giờ gặp lại anh ấy nữa.
Không ngờ vào ngày khai giảng, chúng tôi lại gặp nhau.
Thậm chí tình huống còn có chút rắc rối.
"Tên."
Lúc này, trong tay Tần Vọng đang cầm một cuốn sổ điểm danh, mặt không cảm xúc đứng ở cửa.
Tận tâm ghi chép những người đến muộn.
Phong thái của anh ấy chẳng khác gì giám thị cấp ba.
Tôi không ngờ buổi học đầu tiên đã bị anh ấy bắt gặp đến muộn.
Người này không phải ai khác, chính là bạn trai cũ một năm của tôi!
Tôi không muốn vừa khai giảng đã bị ghi là đến muộn, nên liền nở nụ cười nịnh bợ.
"Chào anh rể!"
Sau đó, Tần Vọng dường như bừng tỉnh.
Khóe miệng kéo ra một nụ cười nhàn nhạt.
"Thảo nào vừa rồi nhìn có chút quen thuộc, hóa ra là cô em gái ngốc nghếch của Thư Nguyệt."
Tôi:?
Anh có lịch sự không đấy!
Ngốc mà cũng đỗ vào cùng một trường đại học với anh!
Ngốc mà cũng khiến anh mê mẩn đến nỗi không thể dứt ra!
Tuy nhiên lúc này lựa chọn khôn ngoan nhất chính là im lặng.
"Vì chúng ta đều là người quen, em xem...
Trong ánh mắt chăm chú của tôi.
Anh ấy tao nhã cầm bút đánh một dấu chéo sau tên tôi.
"Bỏ học một lần."
"Và đừng gọi tôi là anh rể."
"Tôi không thân quen với chị của em."
Tôi:
.....
Về nhà tôi vô cùng bức xúc.
Tôi không hiểu, cùng là tân sinh viên.
Sao anh ấy lại có thể gia nhập đội của các anh chị khóa trên để trở thành "lớp trưởng".
Còn nắm giữ "quyền lực lớn" trong việc điểm danh và chấm điểm hàng ngày của chúng tôi, đã sớm bước vào "tầng lớp lãnh đạo".
"Nghe nói đó là điều kiện mà Tần Vọng đã đề ra với trường học."
Trước đó tôi cũng biết rằng khi tuyển sinh, trường học có thể nhượng bộ một số yêu cầu của "học sinh ưu tú".
Nhưng ai mà ngờ được học sinh ưu tú lại đưa ra yêu cầu kỳ quặc như vậy!
Tôi thầm trách trong lòng.
Đúng là không hổ danh b/i/ế/n t/h/á/i.
Lên đại học rồi, anh ấy vẫn lấy việc hành hạ người khác làm niềm vui!