Tôi bỗng cảm thấy hơi căng thẳng, đây là buổi phỏng vấn chính thức đầu tiên từ khi tôi bước chân vào xã hội.
Đến lượt tôi.
Tôi cầm sơ yếu lý lịch theo trợ lý vào phòng họp.
Nhìn người đàn ông ngồi giữa căn phòng, toàn thân toát ra khí chất của người lãnh đạo, tôi sững người.
"Tô Vãn."
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp và từ tính, tim tôi cũng theo đó mà đập nhanh hơn.
Dưới sự nhắc nhở của các giám khảo khác, tôi ngồi đối diện với anh, bắt đầu phần tự giới thiệu đã chuẩn bị sẵn.
Lúc tôi nói đều là giao tiếp ánh mắt với những người khác, nhưng không nhìn cũng cảm nhận được một ánh mắt sâu thẳm và thích thú của anh ta đang dõi theo tôi.
Đồ đàn ông xấu xa.
Thảo nào tối qua lại gửi tin nhắn đó cho tôi.
Xong phần giới thiệu là đến lượt các giám khảo khác hỏi tôi vài câu liên quan đến chuyên môn.
Tôi lần lượt trả lời trôi chảy.
Từ lúc tôi bước vào đến giờ, người đàn ông kia chỉ gọi tên tôi một lần, sau đó không nói thêm gì nữa, chỉ ngồi trên chiếc ghế rộng lớn, khóe miệng khẽ nhếch lên, ngón tay hơi cong từng nhịp từng nhịp gõ lên mặt bàn, dưới lòng bàn tay anh ta là bức ảnh tôi dán trên sơ yếu lý lịch.
"…"
Tai tôi lặng lẽ đỏ lên.
Ài...
Cảm giác này, nói không căng thẳng chính là nói dối.
Ở bên anh ta nửa năm, mỗi lần anh ta cười như thế, kết cục của tôi đều rất thảm.
Bầu không khí trong phòng phỏng vấn trở nên im lặng.
Nếu Bùi Hành không lên tiếng, các giám khảo khác đương nhiên cũng không dám tuỳ ý đưa ra kết luận, họ chỉ nhìn anh rồi lại nhìn tôi.
Tôi biết, Bùi Hành đang cố tình.
Người nên giận dữ là tôi mới đúng. Tôi đến Hưng Hằng để phỏng vấn, anh biết mọi chuyện nhưng tôi lại không hề hay biết anh là boss lớn của Hưng Hằng.
Hừ.
Nghĩ đến điều đó, tôi lại kéo thẳng lưng hơn, ánh mắt vốn né tránh cũng chuyển thành đối diện trực tiếp với anh ấy.
Bùi Hành khẽ cười, đột nhiên đứng dậy. Các giám khảo khác thấy vậy cũng lập tức đứng lên. Mọi người đi sau Bùi Hành, lần lượt rời khỏi phòng, khi đến cửa mới để lại một câu: "Chọn cô ấy, ngày mai bảo cô ấy đến trụ sở chính để báo cáo."
"Vâng, Bùi tổng."
"…"
Tôi được ưu ái sao?
Túi xách trong tay rung lên, vào lúc này, không cần nhìn cũng biết là ai nhắn tin.
Ra khỏi sảnh chính Hưng Hằng, trước mắt là nhìn thấy chiếc xe thương vụ màu đen quen thuộc đậu bên kia đường.
Thật là... không kín đáo chút nào cả.