Năm 2019, cuối tháng 3, cuối xuân se lạnh.
Trận mưa xuân này đã rải rác rơi gần một tuần khiến không khí vô cùng ẩm ướt. Bầu trời âm u đẫm hơi nước, sương mù thì tích tụ trên đỉnh đầu như thể chỉ một giây sau thôi sẽ tràn ngập tầm mắt. Nguyễn Sương cũng do dự trước khi đi ra ngoài.
Tuần trước không biết mắt kính của cô đã đánh mất ở đâu, sắc trời bây giờ lại tối tăm khiến tầm nhìn bị giảm sút. Bình thường với thời tiết như vậy cô sẽ không bao giờ ra ngoài nhưng tin nhắn của Quý Tư Âm cứ liên tiếp gửi đến thúc giục cô. Quý Tư Âm và cô đã quen biết nhau được bảy năm. Người ta nói rằng tế bào của con người cứ bảy năm mới thay thế một lần, ban đầu bọn họ cũng từ những người xa lạ, dần dần mới trở thành bạn thân.
May mắn là dưới bầu trời xám xịt, đèn ở hai bên đường thành phố đã bật sáng. Nguyễn Sương ngồi trên xe nhìn xuyên qua màn mưa rơi có thể thấy những người đi bộ đang chờ ở hai bên vạch qua đường. Cô thấy cách đó hơn mười mét có vụ va chạm ô tô ở ngã tư, cũng thấy ô tô cảnh sát lướt qua xe cô trong dòng xe cộ chật hẹp. Dưới làn sương mù, những ánh đèn pin xanh đỏ tích tụ nhiều hình ảnh chồng lên nhau nhiều đến mức đèn giao thông ở ngã tư phía đối diện bị chói sáng. Đèn giao thông đan xen, dòng xe cộ di chuyển với tốc độ như rùa bò, mãi đến khi đèn đỏ sáng lên đến lần thứ sáu, xe của Nguyễn Sương mới nhích tới dừng ở vạch kẻ đường.
Chờ đợi sáu mươi giây dài, cô nghiêng đầu nhìn về phía hiện trường vụ tai nạn xe hơi. Nói là tai nạn xe cộ nhưng không quá nghiêm trọng vì chỉ là một chiếc ô tô tông vào đuôi một chiếc ô tô khác. Ba, bốn người vây quanh anh cảnh sát giao thông để giải thích ngọn nguồn, duy chỉ có một người lại dựa vào cửa xe với dáng vẻ nhàn nhã tự đắc cứ như thể vụ va chạm xe hơi này không có liên quan gì đến cậu ta vậy.
Xe của Nguyễn Sương chỉ cách cậu ta khoảng hai, ba mét nên có thể nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông này. Cậu ta có khuôn mặt đẹp trai nổi bật với đôi lông mày hơi nhướng lên, trông hơi giễu cợt và bất cần.
Cậu ta áp điện thoại vào tai, giọng nói cũng nhàn nhạt——
“Cậu cho là tôi muốn đến muộn à, thật xúi quẩy, tôi bị tông vào đuôi xe.”
Cậu ta dừng lại một lúc rồi nói: “Đệch, đừng có mỉa mai.”
Mưa vẫn không ngừng rơi, ánh sáng đỏ ở giữa không trung cách đó không xa mờ đi, ánh sáng xanh dần sáng lên.