Trong Làng Ngoài Thôn

Chương 4

Bà nội cũng muốn giữ ý tứ, dù sao cũng là đi làm khách, nhưng bụng đói cồn cào, may mà đám bà tử nha hoàn ở đây rất biết điều, khi chúng ta ăn cơm đều lui hết ra ngoài, hai bà cháu ta lúc này mới có thể thoải mái ăn uống no nê.

Ăn cơm trưa xong, nha hoàn lại bưng trà thơm lên.

Ta khẽ kéo vạt áo bà nội nói: “Trà này nhạt quá, còn không ngon bằng nước lá cây nhà mình pha.”

Bà nội vội vàng bịt miệng ta lại: “Nói bậy, con thì biết cái gì!”

Cứ như vậy, uống hết chén này đến chén khác, cho đến khi uống đến chén thứ ba, mới có một bà tử vui vẻ bước vào nói với bà nội: “Lý lão lão, bà đúng là có phúc, phu nhân nhà bọn ta nghe Chu di nương nói trong nhà có họ hàng đến, liền bảo muốn gặp bà! Bà mau đi theo ta!”

“Hả? Việc này… việc này… lão thân chưa kịp chuẩn bị lễ vật gì cho quốc công phu nhân, sao dám diện kiến chứ!”

Bà nội có chút bối rối, cũng có chút sợ hãi.

Vị phu nhân mà bà tử nhắc đến là chính thất của Hưng quốc công, nghe nói không chỉ được phong cáo mệnh, mà còn là họ hàng với Thái phi trong cung, một nhân vật cao quý như vậy, sao người nhà nông chân lấm tay bùn như chúng ta có thể sánh bằng?

Bà tử kia nào chịu nghe, mặc cho bà nội ta có chối từ thế nào, bà ta cũng một mực lôi kéo, dẫn chúng ta đến một khu vườn rộng rãi hơn.

Vén rèm lên, ta và bà nội đột nhiên bước vào một căn phòng ấm áp ngập tràn hương thơm, trong phòng có rất nhiều nữ nhân mặc xiêm y sặc sỡ, đầu tóc cài đầy trâm vàng bạc châu báu, có người trẻ tuổi, cũng có người lớn tuổi, nhưng ta lại lập tức chú ý đến hai đứa trẻ đang ngồi chơi trên tấm thảm đỏ.

Một đứa bện tóc thắt bím, một đứa đội mũ gấm nhỏ, kỳ lạ là, hai đứa trẻ này lại giống hệt nhau!

Gặp người giàu sang, hai chân bà nội ta có chút run rẩy, ta cũng cứng đờ cả người, chẳng khác nào con rối bằng gỗ trong tay người thợ nặn đất sét trong trấn.

Quỳ xuống, hành lễ, ngồi xuống, uống trà ——

Mười tuổi đầu, ta đã cảm thấy ngượng ngùng, muộn phiền muốn c h ế t, sao lại là trà nữa rồi?!

Thật sự là không uống nổi nữa!

Ban đầu ta cứ tưởng Chu di nương đã đủ giống nương nương rồi, nhưng so với quốc công phu nhân cao quý, sang trọng kia, bà ấy chẳng khác nào người thường.

Điều bất ngờ là, quốc công phu nhân lại là người có tính cách khá thẳng thắn, sau một hồi cười ha hả, bà ấy nghiêng người dựa vào trường kỷ, vẫy tay với bà nội ta: “Lão tỷ tỷ ngồi xa vậy làm gì, lại đây, ngồi lên trường kỷ này.”