Vì Sao Vai Chính Công Đều Dùng Loại Ánh Mắt Đó Nhìn Tui Vậy

Chương 9: Chính là yêu anh

Cậu quen Nam Thanh Yến vào năm chuyển trường lớp 11.

Khi đó, cậu chuyển đến trường Trung học số 3 Nam thành, có lần sang trường số 1 bên cạnh chơi bóng rổ, nhất kiến chung tình với Nam Thanh Yến.

Hồi đó, Nam Thanh Yến còn đẹp hơn bây giờ, trẻ trung, sạch sẽ, mặt đẹp da trắng, đánh đâu thắng đó trên sân bóng rổ, mồ hôi đầy đầu cũng không khiến khí chất dòng dõi thư hương của hắn suy giảm tí ti. Hắn chơi bóng, sân thể dục chật kín người đến xem.

Giống như một cuốn sách toán, càng đọc càng khiến người ta muốn ‘ngủ’.

Chỉ nhờ vào cái tên có khí chất như vậy là đã có thể đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi rồi.

Nam sinh học giỏi đẹp trai đến vậy mà không có bạn gái, chắc chắn không phải vì không tìm được.

Mà là không muốn tìm.

Cậu tốn rất nhiều công sức để theo đuổi Nam Thanh Yến, còn cố tình chuyển sang trường Trung học số 1.

Ban đầu, Nam Thanh Yến rất lạnh nhạt với cậu, tất cả đều dựa vào lòng nhiệt tình với gương mặt đó của cậu để kiên trì.

Cậu vì Nam Thanh Yến mà đi học đàn guitar, học hát tình ca, sau khi học xong thì ôm đàn đuổi theo Nam Thanh Yến, hát cho hắn nghe.

Cậu còn nhớ, khi cậu tỏ tình đã hát bài "Chính là yêu anh".

【Tôi chính là yêu anh, yêu anh.】

Dáng vẻ lãng tử ngầu lòi.

Nhưng Nam Thanh Yến không chút lay động, chỉ nhìn cậu với vẻ băng thanh ngọc khiết.

Nhưng tục ngữ nói rất hay, vàng thật sợ lửa, gái cứng cũng sợ trai dai!

Cậu, Hạ Húc, dựa vào khuôn mặt thắng cả hoa khôi và tinh thần bất khuất kiên cường, thành công ngắt được đóa hoa cao lãnh này.

Ngày vừa xác định quan hệ, đến nắm tay cậu cũng không dám nắm, chỉ cảm thấy Nam Thanh Yến cũng như tên của hắn, đều thuộc phạm vi thần tiên, không thể khinh nhờn.

Cho đến khi hai người bọn họ hôn nhau lần đầu tiên.

Nam Thanh Yến trực tiếp đè cậu ra hôn sâu suốt nửa tiếng đồng hồ.

Sau đó, cậu coi như đã chứng kiến được sự hai mặt của Nam Thanh Yến.

Hai người đi du lịch cùng nhau, cậu ngoài chơi ra thì không cần làm gì khác, Nam Thanh Yến sẽ lo hết mọi thứ, đặt phòng, sắp xếp hành trình, thậm chí còn không để cậu xách túi. Cậu ăn cái gì, hắn cầm cho cậu ăn, cậu muốn uống nước, hắn mở nắp cho cậu uống. Vali hành lý được sắp xếp sạch sẽ đẹp đẽ hơn cả quầy hàng xa xỉ phẩm. Áo sơ mi trắng hắn mặc sẽ không có một vết bẩn nào, trên người hắn luôn có mùi thơm dễ chịu. Hắn lịch thiệp mà dịu dàng, cưng chiều cậu như công chúa.

Nhưng tối đến khách sạn, Nam Thanh Yến hôn cậu từ đầu đến chân, nói lời hạ lưu tục tĩu khiến cậu - lãng tử số một của trường Trung học số 1 cũng phải đỏ mặt.

Đẹp trai, gia cảnh tốt, chỉ số thông minh cao, cảm giác đáng yêu do sự tương phản làm người ta bấn loạn, đối mặt với một Nam Thanh Yến mười tám tuổi như thế, có ai mà không rung động cơ chứ?

Dù sao thì cậu cũng không thể.

Nam Thanh Yến tựa như nam chính trong tiểu thuyết, có thể thỏa mãn mọi ảo tưởng về người yêu của người ta.

Còn là loại như nhà họ Hoa.

Rồi một hôm tỉnh dậy, cậu bỗng thức tỉnh, phát hiện vậy mà cậu thật sự đang sống trong một cuốn tiểu thuyết của nhà họ Hoa.

Hạ Húc chậm chạp nhận ra: À, chẳng trách...

Trong cuốn tiểu thuyết này, nhân vật mà cậu đảm nhận chỉ là người yêu cũ bia đỡ đạn.

Nam chính công là Nam Thanh Yến, nam chính thụ là Tạ Mộc Hân.

Kỳ thi đại học kết thúc, nhân vật người yêu cũ bia đỡ đạn này của cậu cũng đến hồi kết rồi.