Tôi Muốn Bá Tổng Này!

Chương 7: Quá muộn rồi!

Diệp Tử Hoặc tiếp tục động tác trên tay, cũng không vì phản ứng của cô mà dừng lại!

Không biết từ lúc nào, cánh môi nóng ướt đã dời đến trước ngực cô, hôn xuống.

Chỉ khi hơi lạnh ập đến, Tiền Tiểu Tiểu mới chợt bừng tỉnh, vô thức bắt lấy tay anh, ngăn cản động tác tiếp theo của anh, nói: "Không được!"

"Hửm?"

Diệp Tử Hoặc dừng động tác, ngẩng đầu lên, con ngươi nhuộm du͙© vọиɠ nghi ngờ nhìn cô!

Đối mặt với đôi mắt đen rực ánh lửa của đối phương, Tiền Tiểu Tiểu không khỏi nuốt khan.

Không thể không nói, anh chàng này thực sự rất đẹp trai!

Tuy nhiên, bây giờ không phải là lúc để cô nghĩ đến chuyện này, cô miễn cưỡng trấn định bản thân, nhìn đối phương với vẻ cầu xin và lấy lòng, nói: "Ừ thì, tôi, tôi đột nhiên không muốn chơi nữa, anh, anh... anh thả tôi ra có được không?"

"Sợ?"

Đôi môi mỏng hơi nhếch lên, vẫn là nụ cười mê hoặc lòng người!

Tiền Tiểu Tiểu cắn chặt môi, bờ môi có hơi đau, khiến đầu óc hỗn loạn của cô yên tĩnh một chút, sau đó, dưới ánh mắt chăm chú và mập mờ của đối phương, cô yếu ớt gật đầu: "Phải, tôi sợ, xin lỗi, chuyện xảy ra hôm nay đều là lỗi của tôi, tôi không nên nói anh như vậy, bỏ qua cho tôi lần này được không? Tôi, tôi muốn về nhà!"

Huhu, bé sợ, bé muốn về nhà!

Chắc chắn trước đó cô bị khùng nên mới đi kɧıêυ ҡɧí©ɧ người đàn ông trước mặt này, đã thế còn để đối phương muốn làm gì thì làm trên người mình trong một khoảng thời gian dài như vậy!

Chỉ vì cá cược mà suýt chút nữa cô đã hủy hoại sự trong sạch của mình!

Nếu ba mẹ biết cô say rượu và làm loạn với đàn ông, chắc chắn họ sẽ đánh gãy chân cô!

Cuối cùng cũng đợi được lúc cô cúi đầu, ý cười trên môi Diệp Tử Hoặc vô thức trở nên sâu hơn, mang theo cảm giác thỏa mãn, chậm rãi nói: "Cuối cùng cũng biết sợ rồi? Đáng tiếc... Đã quá muộn!" Người châm lửa là cô, cô phải có trách nhiệm dập tắt nó!

"Hả?"

Tiền Tiểu Tiểu còn chưa kịp phản ứng, đối phương đã thô bạo kéo một cái, mảnh quần áo che thân cuối cùng trên người cô bị anh biến thành hai mảnh!

Tiền Tiểu Tiểu sốc đến mức miệng há hốc thành hình chữ "O" lớn!

Xoẹt! Bộ đồ tui mới mua năm ngoái!

Người đàn ông này là cầm thú sao?

Hành động quá thô lỗ, không biết cách nhẹ nhàng à?

Bộ quần áo này, lát nữa cô phải mặc nó như thế nào đây? Chẳng lẽ anh muốn cô khỏa thân chạy về ư?

Nghĩ tới đây, khuôn mặt nhỏ không khỏi xụ xuống, cô vô cùng oán hận nhìn người đàn ông ghé vào nửa thân trên của mình, nói: "Anh bồi thường cho tôi!"

Người kia làm như không nghe thấy, cởi bỏ nốt mảnh vải cuối cùng trên cơ thể.

Ôi vãi!

Thấy cảnh tượng này, miệng của Tiền Tiểu Tiểu lại biến thành hình chữ "O" một lần nữa, cô quên luôn ý định bỏ chạy, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó!

Đù! Cô đang nhìn cái gì đây? Có phải là thứ không nên thấy không? Aaaaa!

Chỉ khi người kia lại gần, một cảm giác khó chịu kèm theo đau đớn ập đến, Tiền Tiểu Tiểu mới chợt tỉnh táo lại, cắn răng nghiến lợi, dùng sức đẩy người phía trên mình: "Đồ khốn nạn, đi ra, mau ra ngoài....."

"Quá muộn rồi!"

Diệp Tử Hoặc lạnh lùng ném cho cô mấy chữ, ngay tại lúc này, rất ít người đàn ông có thể dừng lại. Hơn nữa, anh cũng không có ý định để cô đi. Sau khi hai người tiếp xúc sâu hơn, trong đầu Tiền Tiểu Tiểu chỉ còn lại một cảm giác duy nhất, đau, đau quá! Cô muốn gϊếŧ tên khốn nạn đó...