“Trà Trà, Trà Trà, mau tỉnh lại”
Trong lúc mê mê tỉnh tỉnh, Bạch Trà Trà mơ hồ nghe thấy tiếng ai đó đang gọi tên mình.
“Ai thế, thật là phiền nha”
Trà Trà có chút không kiên nhẫn, nàng xoay người muốn ngủ tiếp. Kết quả người kia một chút cũng không muốn để nàng yên, càng ra sức gọi tên, lại còn không ngừng xô đẩy thân thể nàng.
Thật là đáng hận, không thể nhịn được nữa!
Bạch Trà Trà đột nhiên xoay người ngồi dậy, nghiêm nghị nói: “Làm gì thế?”
Khi ánh mắt sắc bén của nàng liếc nhìn sang người đang đẩy mình, Trà Trà không khỏi có chút bối rối.
Đây là ai? Nàng vốn dĩ không biết người này nha! Tại sao người này lại ở trong phòng của mình?
“Ngươi là ai?”
Đứng bên giường nàng là một nữ hài có khuôn mặt trắng nõn, dáng dấp xinh xắn, đang chớp chớp đôi mắt đen nháy, ngây thơ nhìn nàng.
Nhìn người phía trước vừa thanh thuần lại đáng yêu, không khỏi làm cho lòng người sinh hảo cảm, Trà Trà không khỏi nghi hoặc. Ngược lại, nhìn thấy Bạch Trà Trà tỉnh dậy, cô gái nhỏ kinh ngạc mở to mắt, giống như một con thỏ nhỏ đang sợ hãi, hốc mắt có chút hơi đỏ lên. Nữ hài mím môi, miễn cưỡng kéo ra vẻ tươi cười, ấm giọng thì thầm nói, giọng điệu dịu dàng như đang dỗ dành một đứa trẻ đang giận dỗi.
“Thật xin lỗi Trà Trà, ta chỉ là lo lắng ngươi bị đói nên muốn gọi ngươi xuống lầu ăn cơm.”
“Ngươi đã ngủ lâu lắm rồi, có phải là có chỗ nào không thoải mái không?”
Vừa nói nữ hài vừa bước tới, duỗi bàn tay trắng nõn tinh tế của mình ra, muốn đặt lên trán Bạch Trà Trà để đo thử nhiệt độ. Bạch Trà Trà nhướng người tránh đi, vung một lực đạo rất lớn, đánh vào cánh tay nữ hài, rất nhanh trên cánh tay trắng nõn đã hiện lên một vết đỏ nhìn cực kì rõ ràng và chói mắt. Nữ hài dùng tay trái che cánh tay phải của mình, cũng không hề tức giận ngược lại ngữ khí càng nhu hoà hơn chút.
Thận trọng nói tiếp: “Vậy ngươi nghỉ ngơi thêm một chút, ta sẽ để lại một ít đồ ăn cho ngươi, nếu đói thì nhớ xuống dưới lầu ăn.”
Liếc thấy Bạch Trà Trà nhìn chằm chằm mình mà không nói lời nào, cũng không biết là đang suy nghĩ gì, nữ hài bị nhìn sinh ra sợ hãi trong lòng. Cuối cùng, nữ hài lộ một nụ cười tự cho là ôn nhu nhưng thực tế lại rất miễn cưỡng, nhanh chóng quay người đi xuống lầu, thuận tay đóng lại cửa phòng.
Bạch Trà Trà cau mày nhìn bóng lưng nữ hài rời đi, tầm mắt liếc qua đem gian phòng thu hết một vòng, càng nhìn chân mày càng nhíu chặt.