“Chúc mừng 3 năm kết hôn, về nhà sớm chút nhé, em đã chuẩn bị một bất ngờ, anh nhất định sẽ rất thích."
Sau khi gửi tin nhắn xong, Nguyễn Tinh Vãn lại tiến vào phòng bếp, vui vẻ bận rộn.
Tin nhắn như đá chìm dưới đáy biển cũng không làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.
Người hầu ở bên cạnh nói:
"Bà chủ, tôi giúp cô nhé."
"Không cần đâu, cô bận việc của cô đi, tối nay tôi muốn đích thân làm một bữa cho anh ấy."
Người hầu hâm mộ nói:
"Bà chủ và tiên sinh thật là ân ái."
Nguyễn Tinh Vãn nhếch môi cười, không trả lời.
Cô và Chu Từ Thâm ân ái sao?
Thay vì nói là ân ái, thà nói là gặp dịp thì chơi thì đúng hơn.
7 giờ tối, Chu Từ Thâm về tới nhà.
Nguyễn Tinh Vãn vừa dọn xong bát đũa, hơi thở ấm áp của người đàn ông phía sau bao phủ lấy cô, cằm của cô bị kéo qua, cánh môi bị người đàn ông thô bạo lấp kín.
Cô sững sờ một chút, duỗi tay đẩy anh ta ra.
Chu Từ Thâm vòng tay qua eo cô, ngón tay thon dài nhéo cằm cô, mắt đen nheo lại:
"Em cố ý gọi tôi về, không phải vì cái này sao?"
Nguyễn Tinh Vãn nhẹ giọng giải thích:
"Không phải, hôm nay là ngày kỷ niệm ba năm kết hôn của chúng ta, em thật sự có quà muốn tặng anh."
Chu Từ Thâm buông cô ra, thản nhiên nói:
"Quà thì không cần đâu, dù sao từ trước đến nay kinh hỷ của em, đều khiến cho tôi chỉ có kinh chứ không có hỷ."
Khóe môi Nguyễn Tinh Vãn co rút, không phản bác, xoay người đi vào phòng bếp.
Rất nhanh, món cuối cùng đã được đặt lên bàn.
Cô cầm lấy ly rượu:
"Chúc mừng ba năm ngày cưới của chúng ta, cạn ly."
Dưới ánh đèn, ngũ quan người đàn ông vô cùng tuấn tú, mũi thẳng tắp, môi mỏng khẽ cong, mang theo một chút tức giận.
Uống xong, cô lại tiếp tục rót ly thứ hai.
Hết ly này đến ly khác.
Cuối cùng, Nguyễn Tinh Vãn có chút say, ghé trên bàn nhìn người đàn ông đối diện từ đầu đến cuối không có gì thay đổi, kéo dài giọng một chút:
"Chu Từ Thâm, ngay cả hôm nay, anh cũng không thể mỉm cười với em một chút sao?"
"Em muốn tôi thế nào, phát điên cùng em, hay là cùng em trải qua cái ngày kỷ niệm vô cùng nhàm chán này?"
"Sao có thể nhàm chán được? Đời người có mấy cái kỷ niệm kết hôn chứ. Nói không chừng qua cái này, liền không có cái sau nữa thì sao."
Chu Từ Thâm giống như nghe thấy chuyện gì đó nực cười vậy, cười nhạt nói:
"Em sẽ để nó không có sao?"