Trong đầu Tô Oanh không ngừng hiện lên hình ảnh nguyên chủ nghiêm khắc với hai đứa nhỏ, vốn hài tử nên lớn lên ở dưới hoàn cảnh cẩm y ngọc thực, lúc này lại bị đối xử bởi cái cách không thuộc về mình.
Nguyên chủ tính toán hai lượng bạc bán hai đứa nhỏ đi, ở trong đội ngũ, một lượng bạc là có thể đổi lương khô ba ngày với quan sai, ở dưới loại hoàn cảnh này đối phương phải dùng mấy ngày lương khô đổi hai đứa nhỏ làm cái gì.
Tô Oanh nhìn về phía nam nhân mắt trông mong nhìn bên này cách đó không xa, vết máu khô cạn bên miệng hắn còn có thể thấy được rõ ràng, mà đứa bé hai ngày trước đi theo bên người hắn kia đã không thấy.
Đổi con cho nhau ăn.
Nàng đang ở quân doanh mạt thế, nhìn quen chém gϊếŧ máu tanh tàn bạo, nhưng không nghĩ tới, ở nơi này cũng sẽ gặp phải chuyện như vậy.
Tô Oanh nhìn sợ hãi và kiên nghị trong mắt hài tử, đáy lòng hơi xúc động, bọn họ cực kỳ giống mình khi tuổi nhỏ đã bị ném tới nơi ăn thịt người không nhả xương kia luyện hóa.
"Ta sẽ không bán các ngươi."
"Ngươi gạt người, lúc trước ngươi cũng nói như vậy, thiếu chút nữa đã bán muội muội đi!"
Nháy mắt trong đầu Tô Oanh đã xuất hiện hình ảnh, ngày hôm trước nguyên chủ dùng nửa miếng lương khô lừa tiểu nữ nhi đến dưới tàng cây, chuẩn bị nàng giao cho nam nhân.
Tô Oanh đã lười đến khinh bỉ nguyên chủ.
Nàng rũ mắt thấy nam nhân nằm trên mặt đất, đây là trượng phu tiện nghi của nàng, Tiêu Tẫn Tề Vương của Sở quốc.
Dưới mái tóc dài rối bù là một đôi lông mày sâu hun hút, sắc bén như kiếm, mặc dù không mở mắt, Tô Oanh cũng có thể nghĩ dưới mí mắt đơn bạc kia là một đôi mắt sâu không thấy đáy như thế nào, dưới mũi cao ngất là môi mỏng mím chặt, tỏ rõ hiện tại hắn đang nhận thống khổ cực lớn.
Ai có thể nghĩ đến, Tề Vương chiến công hiển hách sẽ biến thành bộ dáng quỷ dị này.
Tô Oanh ngồi xuống, phát hiện hắn bị thương nặng nhất chính là hai chân, một mảnh đã huyết nhục mơ hồ, ở dưới vải dệt rách nát dơ bẩn tỏa ra hơi thở hôi thối.
Nàng nâng tay lên, đang chuẩn bị xem xét thương thế của hắn, ai ngờ tay mới vừa duỗi đến một nửa đã bị hai tay nhỏ nắm chặt lấy.
Là Đại Bảo.
"Ngươi làm cái gì với phụ thân, không cho ngươi chạm vào phụ thân."
Tranh đấu mạt thế coi trọng tốc chiến tốc thắng, dưỡng nàng thành tính tình vội vàng, cũng không có kiên nhẫn, nàng khẽ nhướng mày, nhưng nhìn vào cặp mắt to đang ngập nước mắt kia, lửa ở đáy lòng nàng nháy mắt bị tưới dập tắt.
"Ta là muốn xem xét vết thương trên người hắn, hắn bị thương thành như vậy không kịp thời trị liệu sẽ chết."
Hai đứa bé tuy tuổi còn nhỏ, nhưng bọn nó trải qua nhiều hơn hài tử khác, một đường lưu đày này đã khắc sâu rõ ràng, chết nghĩa là gì.