Nghe Được Tiếng Lòng Thiên Kim Giả, Năm Anh Trai Luống Cuống

Chương 4

Trong phòng ăn rộng lớn mang phong cách châu Âu.

Giang Tẫn Nhiễm và Giang Việt Hàn ngồi đối diện nhau.

Người đàn ông đối diện ăn uống rất lịch thiệp, đôi môi mỏng chỉ mở ra với những cử động rất nhỏ, thậm chí không phát ra một tiếng động nào.

Giang Tẫn Nhiễm liếc nhìn bữa tối trên đĩa.

Bông cải xanh, ngô, salad và...

Miếng bít tết vẫn còn “rỉ” máu, chưa được nấu chín hẳn.

Có lẽ đây là bữa tối theo tiêu chuẩn lành mạnh ít chất béo mà tầng lớp thượng lưu ưa chuộng...

[Bữa tối này thật tàn nhẫn!]

Ngón tay Giang Việt Hàn cầm dao nĩa khẽ dừng lại.

[Mình thèm lẩu, đồ cay, xiên que... Ăn bít tết chẳng có gì thú vị, nhúng vài miếng bò béo trong nồi lẩu mới gọi là sướиɠ miệng, thêm chút rau mùi và ớt hiểm nữa chứ, chậc chậc, hương vị đó thật tuyệt...]

Giang Tẫn Nhiễm vừa cắt miếng bít tết, vừa tưởng tượng.

Giang Việt Hàn đặt dụng cụ ăn xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía em gái mình: “Không thích ăn những thứ này à?”

Giang Tẫn Nhiễm bị câu hỏi bất thình lình của Giang Việt Hàn làm gián đoạn dòng suy nghĩ.

Cô ngẩn ra một lúc, rồi vội vàng lắc đầu.

Vừa mới đến đây, cô muốn để lại ấn tượng tốt cho mọi người.

Cô gái nhỏ kéo căng khóe miệng, cười tươi ngoan ngoãn: “Không đâu... Em không kén ăn đâu anh.”

Cô nói rồi cắm một miếng bít tết cho vào miệng, vừa nhai vừa gật đầu: “Mùi vị không tệ...”

[Không tệ cái rắm, cố giả vờ nào...]

Giang Việt Hàn: ...

“Không muốn ăn thì đừng ép mình ăn.” Giang Việt Hàn nghiêm túc nói, ý anh là không muốn em gái phải khó xử, nhưng vì giọng điệu quá cứng nhắc, nghe giống như một mệnh lệnh hơn.

Giang Tẫn Nhiễm khẽ mở to mắt.

[Ôi trời, anh ấy đang nạt mình!]

Giang Việt Hàn mím môi.

Giang Tẫn Nhiễm không định che giấu cảm xúc của mình, cô trợn to mắt thêm một chút, nhìn thẳng vào Giang Việt Hàn, thể hiện sự không hài lòng: “Anh à, vừa nãy anh dữ quá...”

“Anh không có.” Giang đại thiếu gia xưa nay không thèm giải thích hay phủ nhận điều gì, nhưng khi đối diện với lời tố cáo của Giang Tẫn Nhiễm, anh lần đầu tiên cố gắng hạ thấp giọng điệu, bình tĩnh nói ba chữ này.

“Anh có mà. Vừa nãy anh nói với em rất dữ dằn...” Giang Tẫn Nhiễm bĩu môi, bắt đầu bắt chước biểu cảm của Giang Việt Hàn, gương mặt cứng nhắc, thái độ lạnh lùng: “Không muốn ăn thì đừng ăn!”

Giang Việt Hàn hạ mắt.

Đối mặt với sự quấy rầy vô lý của cô em gái, anh không hề tức giận.

Thực tế, anh và cô em út này không thường giao tiếp nhiều. Giang Tẫn Nhiễm cũng hầu như không nói chuyện với anh. Mối quan hệ của họ không thể coi là thân thiết, nói là người lạ quen thuộc cũng không sai.

Nhưng có lẽ, vì cơ hội lần này, anh vô tình nghe được những suy nghĩ của cô, Giang Tẫn Nhiễm bỗng trở nên sống động và rõ ràng hơn trong mắt anh.