“Chị, em gái đến an ủi chị rồi, để em xem người ta đưa chị cái gì.” Tích Thành trêu ghẹo, rồi tiến lại gần.
Tích Dung Nhung nghe thấy giọng của hắn không tự chủ nắm chặt tay, cô ấy dùng tay lau nước mắt, tránh sang một bên để tránh khỏi bàn tay đang vươn ra.
“Không có gì đáng xem, chị đi rửa mặt, em ở đây chờ chị.”
Nói xong, Tích Dung Nhung liền chạy về phía nhà vệ sinh, thấy bóng lưng của cô ấy nhanh chóng rời đi, Diệp Tầm Tri khẽ mỉm cười.
Tích Dung Nhung chạy vào buồng vệ sinh, mở bàn tay ra, đó không phải là kẹo, mà rõ ràng là một tờ giấy.
Cô ấy nhận ra điều gì đó, trái tim đập nhanh hơn, mở tờ giấy ra chỉ có ba câu ngắn gọn:
[Tích Thành]
[Giả vờ.]
[Cúc hoa.]
Tích Dung Nhung nhíu mày, điều này có ý nghĩa gì, cô em gái đó đã phát hiện ra điều gì, đang nhắc nhở mình sao?
Tích Dung Nhung không cho rằng đây là trò đùa ác, vì cô cảm thấy Diệp Tầm Tri không phải người sẽ làm những trò đùa kiểu này.
Cô cũng không vì đối phương còn nhỏ tuổi mà coi thường, Tích Dung Nhung không bao giờ phủ nhận rằng trên thế giới có sự tồn tại của những thiên tài. Nếu cứ dựa vào cái nhìn hạn hẹp của mình, chắc chắn sẽ bỏ lỡ nhiều điều.
Tích Thành? Ý là việc này liên quan đến em trai của mình sao?
“Giả vờ” có ý là… Tích Thành lừa cô sao?
Tích Dung Nhung hồi tưởng kỹ lưỡng, Tích Thành trước đó nói rất ít, chỉ có điều em ấy nói là không biết cách mở hộp cơ quan của mình!
Nhưng mình quả thực không tìm thấy đồ vật trên người em ấy, hơn nữa em ấy cũng không rời khỏi chỗ ngồi...
Chờ đã, Tích Dung Nhung nhìn vào từ “cúc hoa”, cô biết suy nghĩ của mình rất điên rồ.
Nhưng nếu Tích Thành thực sự biết cách mở hộp cơ quan, thì trong khi lục lọi ba lô của mình, em ấy có thể lợi dụng cơ hội giấu chiếc nhẫn vào lòng bàn tay, rồi không cần phải rời khỏi chỗ ngồi, chỉ cần giấu vào chỗ...
... Hoàn hảo qua mặt mọi người.
Mặt Tích Dung Nhung trắng bệch, bị sốc với phỏng đoán của chính mình, liệu có ai có thể làm đến mức này không!
Nhưng thực ra cô ấy là người lý trí hơn cảm tính, tại sao lại không thể, kế hoạch này hoàn toàn có khả năng thực hiện.
Nếu đúng là như vậy, hành động của Tích Thành lần này chính là hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của chị gái mình.
Dù sao tình cảm của họ đã vốn không sâu sắc, ngược lại, Tích Thành hồi nhỏ thường xuyên bắt nạt chị gái, chỉ vì gia đình có quan niệm chị em phải nhường nhịn nhau, nên Tích Dung Nhung mới nhẫn nhịn đến giờ.
Thà gϊếŧ nhầm, còn hơn bỏ sót, Tích Dung Nhung từ từ nheo mắt lại. Dù thế nào, tình hình của mình cũng không thể tồi tệ hơn nữa, đã không còn đường lui.