Diệp Tầm Tri bị đẩy vào bên trong, ngồi trước mặt cô là Dư Nguyên.
Cậu tâ khϊếp sợ nhìn Diệp Kiêu: “Ôi trời, sao lại đưa em gái vào đây? Cậu có nói với thầy chủ nhiệm Thôi Ít Lông chưa? Cẩn thận thầy ấy cho cậu một cú.”
“Đang định đi nói đây.” Diệp Kiêu nhún nhún vai: “Tôi chuẩn bị đi gặp lão Lông tiền trảm hậu tấu. Tôi đi đây.”
Những học sinh trong lớp tinh anh này, do có bối cảnh khá cứng, nên để giữ được trật tự, các giáo viên được trường tuyển dụng cũng có bối cảnh không tầm thường.
“Thầy chủ nhiệm của các anh tên là Thôi Ít Lông à?” Diệp Tầm Tri kinh ngạc vì cái tên này, không biết là thần thánh phương nào đã đặt tên vậy.
Dư Nguyên cười nói: “Không, thầy chủ nhiệm và thầy dạy văn của bọn anh là Thôi Đức Pháp, Thôi Ít Lông là biệt danh vì thầy ấy hói đầu.”
Thấy ánh mắt của Diệp Tầm Tri rõ ràng mong chờ, Dư Nguyên không tự giác mà ngồi thẳng người kể tiếp:
“Không chỉ vậy, thầy dạy tiếng Anh của bọn anh tên là [Chó con tức giận], thầy dạy lịch sử là [Nguyên Mẫu Nhân], thầy dạy vật lý là [Tiểu Kim Cương trên mặt đất], thầy dạy toán là [Diệt Tuyệt Sư Thái], thầy dạy sinh học của bọn anh, vì thích khạc nhổ, nên bọn anh gọi là [Khạc người].…”
Lúc đầu Diệp Tầm Tri chỉ nghe cho có, giờ càng nghe càng thấy thú vị.
Ngay lúc này, có một âm thanh xen lẫn tiếng nghẹn ngào từ bên cạnh: “Xin lỗi, cho tôi xem dưới chỗ ngồi của bạn một chút, tôi làm rơi mất đồ.”
Cô gái trước mặt có vẻ ngoài thanh tú, với vẻ dịu dàng của con gái Giang Nam, nhưng rõ ràng đã khóc một hồi, mắt đỏ và hơi sưng, trông có vẻ hơi đáng thương.
Diệp Tầm Tri không từ chối, lưu loát đứng dậy, ai lại từ chối một chị gái xinh đẹp hỏi với vẻ dịu dàng chứ.
Cô gái nói một tiếng cảm ơn rồi cúi người xuống xem xét dưới chỗ ngồi.
Diệp Tầm Tri nhân cơ hội chuyển sang bên cạnh Dư Nguyên, hỏi nhỏ: “Anh Dư, chị gái này là ai vậy?”
Cô cảm thấy cô gái này quá quen mắt, giống như một người nào đó trong trí nhớ, nhưng do thay đổi phong thái quá lớn, cô có chút không dám nhận.
Dư Nguyên vốn định hỏi cô gái muốn tìm gì, nghe Diệp Tầm Tri hỏi trước, liền trả lời: “Cô ấy là lớp trưởng của bọn anh, Tích Dung Nhung.”
Diệp Kiêu vừa mới xong việc với thầy chủ nhiệm, vừa bước vào lớp đã nghe thấy âm lượng của em gái mình đột ngột tăng cao:
[Tích Dung Nhung, trời ơi! Thực sự là Tích Dung Nhung, chủ tịch tập đoàn Tích thị, “nữ ma vương thương mại” tương lai!!!]
[Cô ấy từ cô gái yếu đuối trước mắt biến thành nữ hoàng ăn thịt người trong tương lai như thế nào?!]
Diệp Kiêu ngẩn người một giây, lớp trưởng của lớp họ sẽ nổi tiếng đến vậy sao?