Hai người bước vào phòng khách, ông cụ Diệp chống gậy ngồi ở giữa, mặc trang phục truyền thống, dù sư tử đã già nhưng vẫn không thể che giấu vẻ uy nghiêm trong dáng vẻ.
“Chúc phúc?” Ông nội Diệp hừ lạnh, không chút nể nang: “Đừng ngây thơ, người phụ nữ này chỉ đang nhắm vào tiền nhà chúng ta.”
“Ông nội!” Diệp Lan nóng giận: “Sao ông có thể nói như vậy!”
Bên cạnh anh hai là một cô gái mặc váy trắng, dáng vẻ yếu ớt, hốc mắt đỏ hoe, thân hình lảo đảo muốn ngã, trông rất đáng thương.
Cô gái cắn chặt môi dưới, hít một hơi thật sâu, như thể đột nhiên quyết định, nâng tay ngăn chặn sự tranh cãi của anh hai Diệp và ông nội:
“Đủ rồi! Đừng nói nữa!”
Bạch Chiêu thấy Diệp Lan kinh ngạc nhìn mình, nước mắt trượt xuống rồi vội lau đi, tạo dáng như một đóa bạch liên hoa.
“Anh Lan, em không hy vọng vì em mà gia đình anh xào xáo. Có lẽ là có duyên không phận, nhưng em muốn nói với anh, từ trước đến giờ em chưa từng tham tiền bạc của nhà anh, thậm chí em chưa bao giờ yêu cầu anh chuyển cho em một đồng nào!”
Lâm Nhiễm Nhiễm đầu tiên là sửng sốt, sau đó không tự chủ được cảm động muốn tiến lên lau nước mắt cho cô ta.
[Quả thực cô chưa từng bảo anh ấy chuyển cho cô một đồng nào, cô chỉ là gián tiếp tham lam.]
Âm thanh đột ngột làm tất cả người nhà họ Diệp đều sửng sốt. Anh cả nghe thấy giọng nói quen thuộc, phản xạ nhìn sang bên cạnh.
Diệp Tầm Tri dường như không hề nhận thấy, vẫn đắm chìm trong thế giới của mình, hồi tưởng lại hướng đi.
[Muốn mua thứ gì thì chỉ cần gửi một bài đăng trên mạng xã hội, chỉ có anh hai nhìn thấy, thật đáng thương, anh hai ngốc chẳng hay biết gì, mỗi lần đều phải tìm đủ lý do để tự nhiên đưa cho người ta.]
[Ôi, anh hai của mình thực sự rất tội nghiệp, hình như lúc đầu thai đã quên lắp não. Anh coi người ta là ánh trăng sáng, còn người khác coi anh là thế thân của máy ATM. Chỉ chờ đến khi Long Vương trở về, người đầu tiên bị tế trời chính là anh.]
Anh hai kinh hoàng!
Không thể nào! Cái gì gọi là tế trời, cái gì gọi là thế thân?!
Ông cụ Diệp từ nãy đã quan sát Diệp Tầm Tri, trước đó quả thực không thấy cô mở miệng, dù đã chứng kiến nhiều sóng gió, ông vẫn không khỏi hoang mang trong lòng.
Đây là tình huống gì, chẳng lẽ là tiếng lòng của đứa trẻ này?
Ông chuyển hướng nhìn, cố gắng quan sát phản ứng của mọi người xung quanh, sau đó chạm mắt với anh cả Diệp.
Đây là cháu trai mà ông hài lòng nhất, ông và cháu luôn có sự ăn ý, anh cả Diệp không biểu lộ cảm xúc, chỉ khẽ gật đầu với ông nội.
Rõ ràng cũng đã đạt được kết luận tương tự.