Ta Nên Truyền Ngôi Cho Đứa Con Nào Đây

Chương 10: Có vẻ điểm tâm này không ổn

Bên phủ Đại hoàng tử, khi nghe được tin tức từ trong cung, Đại hoàng tử trầm ngâm hồi lâu rồi bỗng khẽ cười: "Lão Tam quả nhiên có thủ đoạn."

Trường sử như đang suy nghĩ điều gì, chậm rãi nói: "Xem ra Tam điện hạ đã thử phụ hoàng rồi. Có vẻ bệ hạ thật sự đã thay đổi tính tình, cố ý muốn lập người kế vị!"

Đại hoàng tử gật đầu, ngày mai hắn sẽ vào triều!

Bên phủ Nhị hoàng tử, khi nghe tin tức từ trong cung, ban đầu không mấy để tâm. Nhưng đến sáng hôm sau, khi nghe nói Đại hoàng tử và Tam hoàng tử đã sớm tinh mơ đã ra cửa!

Nhị hoàng tử lập tức bò dậy khỏi giường, vội vàng khoác áo chỉnh tề, rồi vội vã chạy vào cung.

Trên đường, Nhị hoàng tử lẩm bẩm: "Lão Đại và Lão Tam, chẳng lẽ đã hẹn nhau? Hai người này cùng vào triều, thế mà cũng không cho ta biết!"

Hôm nay khi Vệ Chiêu vào triều, phát hiện cả bốn vị hoàng tử đều có mặt, trong lòng kinh ngạc, nhưng không hỏi gì.

Thấy mấy vị hoàng tử cùng vào triều, đám quan lại đều có tâm tư riêng.

Xem ra, thế cục triều đình sắp thay đổi!

Ngoại trừ Chu thừa tướng và Lưu thái phó, đám quan lại còn lại đã có thêm vài lựa chọn!

Suốt buổi triều hôm đó, đám quan lại có phần thất thần. Họ thầm tính toán xem nên theo phe hoàng tử nào mới có tiền đồ.

Sau khi tan triều, Vệ Chiêu giữ mấy vị hoàng tử lại.

"Lão Đại, Lão Nhị, Lão Tam. Sao các con bỗng nhiên muốn vào triều vậy?" Vệ Chiêu hỏi.

Nhị hoàng tử liếc nhìn xung quanh, liếc Lão Đại, rồi lại liếc Lão Tam, không nói gì.

"Ọc ọc ọc ——"

Bụng Nhị hoàng tử bỗng phát ra tiếng động.

Vệ Chiêu nhìn chằm chằm vào bụng Nhị hoàng tử.

Đại hoàng tử và Tam hoàng tử cũng liếc nhìn bụng Nhị hoàng tử. Tứ hoàng tử lặng lẽ liếc mắt nhìn bụng Nhị hoàng tử.

Nhị hoàng tử ngượng ngùng, xấu hổ nói: "Dậy quá sớm, chưa ăn sáng, xin phụ hoàng thứ lỗi."

Vệ Chiêu bỗng cười, quay sang Lý tổng quản: "Lấy ra đây."

Lý tổng quản móc từ trong tay áo ra một phần điểm tâm, đưa cho Nhị hoàng tử.

Nhị hoàng tử sững sờ một chút, có phần bất ngờ. Hắn cứ tưởng phụ hoàng ngu ngốc sẽ trách phạt hắn...

Đại hoàng tử và Tam hoàng tử như đang suy nghĩ gì đó.

Tứ hoàng tử nhìn Nhị hoàng tử với ánh mắt phức tạp.

Nhị hoàng tử do dự một lúc, rồi đưa tay nhận điểm tâm: "Đa tạ phụ hoàng ban thưởng cho nhi thần."

Vệ Chiêu cười, đưa tay xoa đầu Nhị hoàng tử.

Sắc mặt Nhị hoàng tử cứng đờ.

Đại hoàng tử và Tam hoàng tử ánh mắt lấp lánh.

Tứ hoàng tử nhìn lo lắng.

Xoa đầu một người đàn ông, Vệ Chiêu cảm thấy cũng không tệ. Thỏa mãn rút tay về, cười nói: "Tất cả theo trẫm về cung! Xem tấu chương!"

Nhị hoàng tử kinh ngạc, không dám tin nhìn Vệ Chiêu.

Chẳng lẽ phụ hoàng ngu ngốc muốn lập người kế vị?

Nhận ra điều gì, Nhị hoàng tử quay sang nhìn Đại hoàng tử, rồi liếc Tam hoàng tử. Thì ra vậy! Bảo sao Lão Đại và Lão Tam hôm nay lại vào triều, thì ra là đoán được tâm ý của phụ hoàng!

Thế còn Lão Tứ là sao? Nhị hoàng tử vẻ mặt suy tư liếc nhìn Tứ hoàng tử.

Vừa lúc bắt gặp ánh mắt lo lắng của Tứ hoàng tử.

Nhị hoàng tử chớp mắt, vẻ mặt khó hiểu. Ánh mắt gì của Lão Tứ vậy? Thương hại hắn à?

"Đừng đứng đó nữa, đi thôi!" Vệ Chiêu vẫy tay, xoay người ra khỏi Thái Bình điện.

Vệ Chiêu ngồi trên long liễn, mấy hoàng tử đi theo bên cạnh.

Trên đường, Nhị hoàng tử hạ giọng hỏi Tứ hoàng tử: "Tứ đệ, mấy ngày nay sau khi tan triều, phụ hoàng đều dẫn đệ xem tấu chương à?"

Nhị hoàng tử hỏi ra điều mà Đại hoàng tử và Tam hoàng tử cũng đang quan tâm. Ánh mắt hai người tập trung vào Tứ hoàng tử.

Tứ hoàng tử lắc đầu: "Chỉ có hôm nay thôi."

Tam hoàng tử yên tâm.

Đại hoàng tử thầm cân nhắc.

Nhị hoàng tử lại hỏi: "Phụ hoàng có phải cố ý ——"

Nói rồi, Nhị hoàng tử chớp mắt, ngầm ám chỉ Tứ hoàng tử.

Tứ hoàng tử lắc đầu, đưa tay, theo bản năng định vuốt râu. Chạm tay vào mới nhớ râu đã không còn...

Tứ hoàng tử ngượng ngùng bỏ tay xuống, bỗng thở dài.

"Sao vậy?" Nhị hoàng tử hỏi.

Tứ hoàng tử hạ giọng nói với Nhị hoàng tử với giọng trầm thấp vô cùng u buồn: "Phụ hoàng bắt ta cạo râu..."

Đại hoàng tử buồn cười, khẽ cười.

Tam hoàng tử cũng bật cười nhẹ.

Đại hoàng tử nói: "Cạo râu, Tứ đệ trông trẻ ra không ít."

Tam hoàng tử gật đầu: "Đúng vậy." Nhưng hắn vẫn buồn a, hắn thích râu a a

Nhị hoàng tử chẳng quan tâm đến râu của Tứ hoàng tử, hắn cúi đầu suy nghĩ. Vừa rồi phụ hoàng biết hắn đói bụng, thưởng điểm tâm cho hắn. Phải chăng điều này có nghĩa là địa vị của hắn trong lòng phụ hoàng cao hơn các hoàng tử khác?

Nghĩ đến đây, Nhị hoàng tử trong lòng vui sướиɠ.

Lấy gói điểm tâm ra, Nhị hoàng tử hỏi các hoàng tử khác: "Muốn nếm thử không?"

Tứ hoàng tử nhìn gói điểm tâm với ánh mắt phức tạp, lắc đầu.

Lần trước Vệ Chiêu ban thưởng gói điểm tâm đó, Tứ hoàng tử mang về cho chó ăn, kết quả con chó ăn xong bị tiêu chảy liên tục, không cầm được. Phải nhờ Ngự y xem bệnh chữa mất mấy ngày mới nhặt được cái mạng nhỏ về. Nên là trong lòng rất khao khát được Phụ hoàng ban cho điểm tâm, nhưng mà ôi dào, vẫn là quên đi~

Đại hoàng tử mỉm cười nhạt, nhẹ giọng nói: "Đây là phụ hoàng ban riêng cho Nhị đệ, chúng ta tất nhiên không thể nhận."

Tam hoàng tử làm sao không nhìn ra tâm tư của Nhị hoàng tử, hắn phụ họa: "Đúng vậy. Phụ hoàng ưu ái, không dám tranh giành, Nhị ca tự mình hưởng thụ là tốt rồi!"

"Đều là huynh đệ cả, hà tất xa cách như vậy? Đại ca, huynh thử xem? Tam đệ, Tứ đệ, các đệ cũng lấy một miếng đi." Nhị hoàng tử nở nụ cười, đưa điểm tâm cho mấy vị hoàng tử khác.

Tứ hoàng tử nhịn mãi không được, tiến đến bên tai Nhị hoàng tử, thì thầm một câu.

Nụ cười trên môi cứng đờ, sắc mặt Nhị hoàng tử đột nhiên biến đổi, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ.

Gói điểm tâm trong tay rơi xuống đất.

Thấy vậy, Đại hoàng tử nhặt gói điểm tâm dưới đất lên, dịu dàng nói: "Đây là phụ hoàng ban thưởng, Nhị đệ vừa rồi chẳng phải rất vui sao? Sao bây giờ sắc mặt lại khó coi thế?"

Tam hoàng tử cũng tò mò, không biết Lão Tứ nói gì với Lão Nhị mà làm hắn sợ hãi đến vậy.

Lý tổng quản thấy mấy vị hoàng tử không theo kịp đoàn người, quay đầu nhìn họ, lên tiếng nhắc: "Các vị điện hạ!"

Đại hoàng tử khẽ nói với Nhị hoàng tử: "Lão Nhị, nếu thân thể không khỏe thì về cung nghỉ ngơi sớm đi."

Nhị hoàng tử nuốt nước bọt, hoàn hồn, gượng gạo gật đầu: "Ta, ta có hơi không khỏe."

Thấy mấy vị hoàng tử chậm chạp không theo kịp, Lý tổng quản đành phải tự mình đến gần, hỏi: "Các vị điện hạ có chuyện gì sao?"

Tam hoàng tử lên tiếng: "Nhị ca thân thể không khỏe, muốn về phủ nghỉ ngơi trước."

Lý tổng quản im lặng một lúc, đáp: "Xin các vị điện hạ đợi chút, lão nô sẽ bẩm báo bệ hạ."

Lý tổng quản quay người chạy đến bên long liễn, ghé sát vào nói với Vệ Chiêu: "Tâu bệ hạ, Nhị hoàng tử thân thể không khỏe, muốn về phủ nghỉ ngơi."

"Dừng lại."

Sau khi long liễn dừng lại, Vệ Chiêu nhìn ra ngoài, thấy mấy vị hoàng tử đến gần.

Vệ Chiêu quan sát Nhị hoàng tử, thấy sắc mặt hắn quả thật không tốt.

"Lão Nhị, con thân thể không khỏe à? Cần gọi thái y đến xem không?" Vệ Chiêu hỏi.

Nhị hoàng tử mặt tái nhợt, vội vàng lắc đầu.

Vệ Chiêu nhìn chằm chằm bụng Nhị hoàng tử một lúc, dịu giọng nói: "Nếu thân thể không khỏe thì về phủ nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai nhớ ăn sáng rồi hãy vào triều nhé."

Nhị hoàng tử gật đầu, ngẩng lên liếc nhìn Vệ Chiêu.

Thấy Vệ Chiêu hiền từ như vậy, trong lòng Nhị hoàng tử càng thêm sợ hãi., da đầu cứ run lên Hắn đáp lại với giọng không tự nhiên: "Nhi thần, nhi thần nhớ rồi..."

Vệ Chiêu liền nói với Lý tổng quản: "Phái người đưa Lão Nhị ra ngoài."

Tứ hoàng tử bỗng lên tiếng: "Phụ hoàng, để nhi thần đưa Nhị ca ra cung."

Ánh mắt dừng lại trên người Tứ hoàng tử, Vệ Chiêu đánh giá một lúc. Rồi gật đầu nói: "Được, vậy để con đưa Lão Nhị ra cung."

"Tuân mệnh!" Tứ hoàng tử gật đầu.