Hôm sau, khi các quan trong triều thấy tên hôn quân đến chầu, ai nấy đều mặt mày khó đoán, không biết gã này chạy đến triều đình làm gì.
Dưới sự dẫn đầu của Chu thừa tướng, các quan bắt đầu bàn luận quốc sự.
Vệ Chiêu yên lặng lắng nghe. Sau hai canh giờ, buổi chầu vẫn chưa kết thúc.
Chưa ăn bữa sáng, Vệ Chiêu đói đến choáng váng đầu óc."Thôi ôi, đói quá đi mất"
Vì thế, Vệ Chiêu vẫy tay, gọi Lý tổng quản lại gần.
Lý tổng quản tiến đến trước mặt Vệ Chiêu.
Vệ Chiêu mở miệng: "Trẫm đói bụng, muốn ăn gà quay với cháo."
Lý tổng quản: ......Nhưng mà bệ hạ của tôi, đây là đang ở triều đình mà!!!
Lý tổng quản nghĩ bụng, nếu thật sự cho người bưng đồ ăn sáng đến triều đình, chắc chắn sẽ bị đám quan lại trừng mắt nhìn đến chết.
Lý tổng quản khẽ khuyên: "Hay là bệ hạ về cung dùng bữa trước?"
Vệ Chiêu lắc đầu: "Trẫm không về. Ngươi mau cho người truyền cơm. Thái y bảo trẫm không được để đói."
Lý tổng quản: ......
Đành phải quay người bảo cung nữ đi chuẩn bị bữa sáng.
Lúc này các quan đang bàn luận quốc sự sôi nổi, nước bọt văng tung tóe khắp điện. Phe của Chu thừa tướng và Lưu thái phó đang tranh cãi kịch liệt, suýt nữa thì động tay đánh nhau.
Bỗng nhiên, một mùi thơm ngào ngạt của gà quay bay vào điện.
Mọi người dần dần im lặng, đưa mắt tìm kiếm nguồn mùi hương.
Họ thấy cung nữ bưng mâm thức ăn đi vào điện!
Gà quay vàng ươm, tỏa hương thơm ngây ngất.
Mọi người từ sáng sớm đã vào cung chầu, đâu có lo đến chuyện ăn sáng!
Tên hôn quân này! Dám ăn sáng ngay tại triều đình! Coi triều đình là chỗ nào chứ!
Ăn thì ăn đi! Lại còn chỉ gọi một phần!!!!!!!!
Các quan viên nghiến răng nghiến lợi nhìn tên hôn quân đang nhai nhồm nhoàm trên long ỷ kia với ánh mắt có thể xuyên thủng ngàn lỗ.
Thế là Lý tổng quản đành chịu trăm cặp mắt oán hận, đỡ lấy mâm thức ăn từ tay cung nữ, đặt trước mặt Vệ Chiêu.
Vệ Chiêu hít hà: "Ối chà chà. Thơm quá là thơm!"
Các quan thầm chửi mắng: ...... "Ô có khốn khổ khốn nạn không cơ chứ"
Sắc mặt Chu thừa tướng và Lưu thái phó không được đẹp cho lắm.
Chu thừa tướng liếc nhìn Lưu thái phó, ý muốn ông ta mở lời khuyên can tên hôn quân này. Phải biết giữ ý tứ, không nên ăn uống tại triều đình chứ!
Lưu thái phó hiểu ý Chu thừa tướng, nhưng vì vừa cãi nhau nên trong lòng còn hậm hực, chẳng muốn để ý đến ông ta.
Thấy Lưu thái phó nhắm mắt làm ngơ, không có ý định lên tiếng, Chu thừa tướng đành phải khụ khụ rồi nói: "Thái Bình điện là nơi bàn luận quốc sự. Nếu bệ hạ không khỏe, có thể cho lui chầu, về cung dùng bữa!"
Vệ Chiêu xé một cái đùi gà, thản nhiên đáp: "Trẫm không sao cả, các khanh cứ tiếp tục đi."
Ngươi như vậy thì ai còn tiếp tục được nữa!
Mùi thơm tỏa khắp điện, dụ dỗ mọi người, còn ai còn tâm trí bàn chuyện chính sự nữa!
Mùi gà quay thật sự quá thơm. Không ít quan trong điện lặng lẽ nuốt nước bọt.
Mọi người lén nhìn tên hôn quân trên long ỷ.
Vệ Chiêu ăn ngon lành, chẳng để ý đến ánh mắt của mọi người.
Vừa ăn, Vệ Chiêu vừa lẩm bẩm: "Con gà này hơi béo, nhưng thịt vẫn mềm, vị cũng được."
Nghe vậy, sắc mặt mọi người càng khó coi. Ăn thì ăn đi! Còn phải nói ra nữa, định làm gì đây!
Chốc lát sau, nhận ra điện im phăng phắc, không ai nói gì, Vệ Chiêu ngẩng lên nhìn mọi người.
"Các khanh nói xong rồi? Nếu bàn xong thì lui chầu đi!"
Các quan: ......
Trong lòng mọi người đầy bụng tức giận, nhưng lại không dám nói ra.
Chu thừa tướng thở dài, mở lời: "Chọn ngày khác bàn tiếp, hôm nay tạm dừng ở đây."
Thấy mọi người định đi, Vệ Chiêu bỗng nói: "Các khanh khoan đã."
Mọi người dừng bước, quay đầu nhìn Vệ Chiêu, không biết tên hôn quân này còn muốn làm gì.
Vệ Chiêu chợt nghĩ ra, nói thêm: "Không có gì."
Các quan nghiến răng: Tên hôn quân này đang đùa bọn họ chắc!
Chu thừa tướng và Lưu thái phó đều chưa rời đi.
Khi các quan đã lui hết, Chu thừa tướng nhìn về phía Lưu thái phó. Thấy Lưu thái phó vẫn im lặng, Chu thừa tướng đành phải lên tiếng: "Xin bệ hạ chú ý trường hợp! Thái Bình điện là nơi bàn luận chính sự, thần thánh uy nghiêm, không thể xúc phạm!"
Vệ Chiêu vẫy tay về phía Chu thừa tướng: "Thừa tướng có muốn nếm thử không? Gà quay này cũng ngon đấy."
Chu thừa tướng: ......
Lúc này, Lưu thái phó mới lên tiếng. "Sau này lâm triều, xin bệ hạ dùng bữa xong hãy lên triều nghe báo cáo và quyết định việc nước."
Vệ Chiêu quay sang Lý tổng quản: "Sao ngươi không nhắc trẫm lúc nãy?"
Lý tổng quản thầm mắng, rõ ràng đã nhắc rồi! Nhưng tên hôn quân này có nghe đâu!
Vệ Chiêu xua tay, đặt gà quay xuống, lau tay rồi nói với Lưu thái phó: "Thái phó, trẫm muốn cho các hoàng tử đã trưởng thành vào triều tham chính. Ý thái phó thế nào?"
Lưu thái phó gật đầu: "Bệ hạ anh minh!"
Tên hôn quân này, cuối cùng cũng nghĩ thông! Trước kia hắn luôn không cho hoàng tử vào triều, sợ các hoàng tử kết bè kết phái cướp quyền. Giờ đi qua cửa tử một lượt, chắc đã tỉnh ngộ! Có lẽ sợ mình đột ngột băng hà, ngai vàng không người kế vị!
Chu thừa tướng cũng tán đồng: "Bệ hạ anh minh!"
Tên hôn quân này, rốt cuộc cũng có một quyết định đúng đắn!
Các hoàng tử nghe tin đều kinh ngạc.
Tại phủ đệ Đại hoàng tử, Đại hoàng tử đang hỏi ý trường sử: "Phụ hoàng có ý gì đây?"
Trường sử cân nhắc rồi đáp: "Bệ hạ rốt cuộc cũng không còn trẻ nữa."
Tên hôn quân này, tuy sợ các con trai cướp ngôi nhưng có lẽ cũng lo mình chết đi, ngai vàng không người kế vị.
Đại hoàng tử trầm ngâm: "Hay đây là một sự thử thách?"
Trường sử gật đầu: "Có lẽ vậy."
Đại hoàng tử gật đầu.
Tại phủ Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử, nghe tin này họ cũng lập tức bàn bạc với trường sử trong phủ.
Sau chuyện lần trước, Nhị hoàng tử vẫn còn sợ hãi. Hắn ta quyết định không làm kẻ đi đầu nữa. Đại ca và Lão Tam làm gì, hắn ta sẽ làm theo.
Bên phủ Tam hoàng tử, hắn ta cảm thấy đây là cái bẫy, tính giả bệnh một thời gian. Chờ xem tình hình của Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử trước đã.