Tiểu Đệ Của Vạn Nhân Mê Cũng Là Vạn Nhân Mê

Chương 50: Ra mặt cho tiểu tử thối kia?

Kiều Giai từ trước tới giờ không có để ý đến các giáo viên ở trong trường, ngay cả giáo viên chủ nhiệm lớp của anh còn không nhớ rõ mặt chứ đừng nói gì tới giáo viên chủ nhiệm lớp khác.

Cho đến khi Quan Tinh La đối với người đàn ông đang tiến đến gọi một tiếng: “Thầy Lư.”

Kiều Giai liền sửng sốt.

Lư Tấn nhìn hai học sinh ở trước mặt, trong lòng có chút hoang mang.

Hai người đứng đội diện nhau, thoạt nhìn không giống như là đang đánh nhau, Quan Tinh La còn đem áo cởi ra, không biết là đang muốn làm cái gì?

Lư Tấn không rõ tình huống trước mắt rốt cuộc là làm sao, chỉ có thể nói: “Tối muộn rồi còn không về nhà, các em đang làm cái gì ở trong đây?”

Kiều Giai của lớp 7 thanh danh ở trong trường cực kì không tốt, Lư Tấn có chút lo lắng Quan Tinh La là bị Kiều Giai bắt nạt, cảm thấy cần phải bảo vệ học sinh của mình.

Nhưng Quan Tinh La nói: “Em cùng với bạn học sinh lớp 7 này đang nói chuyện nhân sinh thôi ạ.”

Lư Tấn: “?”

Kiều Giai nhìn về phía Quan Tinh La, không nghĩ rằng cậu ta sẽ nói giúp cho mình.

Trước đây khi gặp pahir tình huống như vậy, đối phương đều ước gì giáo viên xử lý anh, sẽ ở trước mặt giáo viên mà thêm mắm dặm muối, đem anh nói đến thập phần xấu xa.

Kiều Giai có chút trầm mặc.

Quan Tinh La mỉm cười nói: “Thật đó thầy ơi, bọn em chỉ là đang nói chuyện linh tinh thôi ạ.”

Lư Tấn hết nhìn trái rồi nhìn phải, tìm không thấy chút sơ hở nào, Quan Tinh La cũng không giống như là bị đánh, vì thế nên quyết định tin tưởng Quan Tinh La, nhưng ông vẫn như cũ không buông tha cho Kiều Giai.

Ông liền đem mấy tên đàn em của Kiều Giai cũng gọi lên trước mặt, gom cả đám lại phê bình giáo dục một hồi lâu.

Kiều Giai cảm thấy bản thân quả thực là đen đủi cực kỳ, anh không những không tìm được cái tên tiểu tử thối kia, sau đó lại giằng co với một người mà anh cũng không biết là ai, hiện tại lại còn bị giáo viên chủ nhiệm của lớp khác mắng đến máu chó đầy đầu.

Chắc chắn là hôm nay ra đường anh quên không xem giờ.

Lư Tấn mắng đến nước miếng tung bay, nói đến khô cổ họng, lúc này mới cảm thấy đã ghiền, dù sao thì cũng là học sinh của lớp khác, mắng lâu quá cũng không tiện, ông rốt cuộc hướng Kiều Giai nói: “Còn không nhanh về nhà đi.”

Kiều Giai sắc mặt đen thui, dắt theo đám đàn em của mình, hướng ra ngoài hẻm nhỏ mà đi.

Quan Tinh La đột nhiên gọi anh lại, nói với anh ta: “Người ta đã bỏ chạy rồi thì đừng có đuổi theo nữa.”

Nếu không nhất định cậu sẽ đánh cho hắn ta một trận.

Đây là cái người mà khó hiểu nhất từ trước đến nay mà Kiều Giai đã từng gặp, nói cái gì mà anh ta hoàn toàn nghe không hiểu gì cả.

Từ từ đã, nếu nói như vậy thì hình như là tên này có quen biết tên tiểu tử thối kia.

Kiều Giai mơ hồ nguyên cả một buổi tối đến lúc này Kiều Giai mới cợt hiểu ra, cái tên trước mặt này chính là tìm mình đánh nhau để ra mặt thay cho tên tiểu tử thối kia.

Anh có chút kinh ngạc mà nhìn chằm chằm Quan Tinh La, chỉ tiếc là có giáo viên đang nhìn chằm chằm vào anh ở bên cạnh, anh chỉ có thể nói: “Cậu tên là gì?”

Quan Tinh La hào phóng mà trả lời: “Quan Tinh La.”

Kiều Giai hừ nhẹ rồi nhìn cậu ta một cái, sau đó liền đưa theo mấy tên đàn em rời đi.

Lư Tấn lúc này mới nói với Quan Tinh La: “Lần sau mà gặp phải mấy đứa học sinh như thế này, không nên cùng bọn chúng dây dưa, phải nhanh chóng rời đi có biết hay không?”

Quan Tinh La liền rũ mắt xuống, nhìn đặc biệt có vẻ ngoan ngoãn, nhẹ nhàng gật đầu.

Lư Tấn nhìn đồng hồ, nói: “ĐI thôi, Giang Sách còn đang ở bên kia chờ chúng ta.”

Quan Tinh La nghe thấy tên Giang Sách, có chút kinh ngạc, đi theo phía sau thầy chủ nhiệm, cùng nhau đi ra ngoài.

Phương hướng bọn họ đi vừa lúc trái ngược với hướng của Kiều Giai, Quan Tinh La liếc mắt liền có thể nhìn thấy Giang Sách đang nôn nóng đứng chờ ở ven đường.

Giang Sách sau khi nhìn thấy Lư Tấn cùng với Quan Tinh La đi ra thì mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Cậu chạy tới trước mặt Quan Tinh La, câu đầu tiên liền hỏi: “Cậu như thế nào lại đυ.ng phải Kiều Giai?”

Quan Tinh La nhấp nhấp môi, không có nói cho Giang Sách biết, hắn chính là cố ý đi dụ con chó lớn đó a.

Giang Sách thấy Quan Tinh La không nói gì cả, liền cho rằng việc hai người này gặp phải nhau là do thúc đẩy của cốt truyện, vì thế nói: “Chú tài xế đang chờ cậu ở bên kia kìa.”