"Chú cảnh sát nhất định đã dạy dỗ cậu một trần rồi đúng không? Đáng lẽ ra cậu nên nhận ra sai lầm và sửa chữa lỗi lầm của mình càng sớm càng tốt." Giang Sách nói tiếp, "Nhưng cậu đã không làm như vậy. Cậu đã làm cho chú cảnh sát, giáo viên và cha mẹ của cậu phải thất vọng."
Kiều Giai cau mày, nhìn Giang Sách như đang nhìn thấy người ngoài hành tinh.
Giang Sách nói tiếp: "Học sinh đến trường để học chứ không phải để đánh nhau. Nếu chống lại thầy cô và phụ huynh, chỉ khiến họ nghiêm khắc hơn, làm như thế liệu có ích gì không?"
"Nếu như cậu tiếp tục tìm tớ, cũng chỉ là lãng phí thời gian mà thôi."
Kiều Giai cười lạnh nói: “Nói vòng vo nãy giờ, thì ra mục đích cũng chỉ là muốn tôi tha cho cậu có đúng không? Tên tiểu tử thối cậu vậy mà còn rất mưu mô sảo quyệt...”
Giang Sách không có phủ nhận, nói: “Nếu ngươi tiếp tục truy đuổi tớ, tớ chỉ có thể cầu xin giáo viên giúp đỡ, cuối cùng giáo viên sẽ nói cho phụ huynh, đến lúc đó cậu mới là người chịu thiệt.”
Giang Sách biết Kiều Giai không sợ trời không sợ đất, chỉ có ba của hắn mới có thể khống chế hắn, cho nên mới cố ý nói ra lời này.
Kiều Giai nheo mắt lại, dùng giọng điệu nguy hiểm nói: “Cậu đang uy hϊếp tôi à?”
Giang Sách nói: "Tớ không có uy hϊếp, tớ chỉ là muốn giúp cậu mà thôi."
Kiều Giai đá mạnh vào cánh cửa sắt trước mặt, lan can rỉ sét lập tức rung chuyển rơi ra các mạt sắt nhỏ li ti. Hắn ta chửi: "Cậu coi bản thân cậu là ai? Tôi cần cậu giúp đỡ chắc?"
Giang Sách nghiêm túc nói: "Tớ hy vọng có thể giúp cậu cải tà quy chánh, đi vào chính đạo."
Cậu cởi cặp sách trên lưng, lấy ra vài cuốn sách, đưa qua khe hở giữa lan can cổng sắt rồi đưa cho Kiều Giai.
Giang Sách vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đọc kỹ những cuốn sách này, sẽ có ích cho cậu."
Kiều Giai cảm giác như bị sét đánh chết đứng tại chỗ.
Kể từ khi hắn học tiểu học, ngoại trừ cha của hắn và mấy người gia sư bị hắn chọc cho tức điên lên mà bỏ đi thì chưa từng có ai đưa cho hắn ta một cuốn sách.
Những thứ như sách không hợp với Kiều Giai.
Kiều Giai cúi đầu, nhìn vào gáy sách, nhìn thấy tên những cuốn sách này.
"Sức hấp dẫn của việc học", "Làm thế nào để trở thành người chính trực" và "Năm mươi câu hỏi dành cho học sinh tiểu học để nâng cao hứng thú học tập".
Kiều Giai: "..." Cái quần què gì vậy trời.
Tay cầm điếu thuốc của Kiều Giai hơi run lên, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm vào dòng chữ "học sinh tiểu học" trên gáy sách.
...Đây có phải là tên tiểu tử thối kia muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn hay không?
Giang Sách đặc biệt giải thích: “Sở thích học tập nên được bồi dưỡng từ khi còn nhỏ, tuy rằng bây giờ có hơi muộn nhưng cũng không phải là quá muộn, hiện tại hãy thực hiện từng bước một, bắt đầu từ chương trình tiểu học sẽ có thể dễ dàng nắm bắt được.”
Kiều Giai muốn chửi bới nhưng bởi vì quá sốc mà không nói nên lời.
Giang Sách kiên trì giơ cuốn sách lên, như thể sẽ không bỏ cuộc cho đến khi Kiều Giai lấy được chúng.
Kiều Giai nghiến răng nghiến lợi, thật lâu mới từ trong kẽ răng nặn ra được mấy chữ: “Sao lại toàn là sách cũ vậy hả?”
Một số cuốn sách thoạt nhìn có vẻ mới, nhưng khi nhìn kỹ hơn, có thể thấy được bìa sách đã lỗi thời và giấy cũng không trắng như mới.
“Ồ.” Giang Sách tiếp tục giải thích: “Đây là sách giảm giá tớ tìm thấy ở hiệu sách khi đang thanh lý hàng tồn kho.”
Ban đầu là 20 tệ cho ba cuốn sách, nhưng sau một hồi mặc cả vất vả, cuối cùng cậu cũng có thể giảm xuống còn 10 tệ cho ba cuốn sách. Giang Sách miễn cưỡng lấy tiền cắt tóc ra mua.
Sở dĩ cậu nghĩ đến việc tặng sách cho cái tên trùm trường này là vì cậu đã học được kinh nghiệm từ Tống Triều Văn lần trước khi đưa sách bài tập cho cậu, cậu nghĩ rằng Kiều Giai cũng nên trải qua loại cảm giác này.
Có lẽ Kiều Giai sẽ bị cậu cảm hoá không chừng.
Giang Sách vẫn kiên trì chống lại Kiều Giai, nói: "Tuy là sách giảm giá nhưng nội dung rất hay, giải thích mọi chuyện bằng những thuật ngữ đơn giản, rất phù hợp với cậu bây giờ."
Kiều Giai hít sâu vài hơi, u ám nói: “Biết tại sao tồn kho lâu như vậy, dù giảm giá cũng không bán được không?”
Giang Sách nhìn hắn với ánh mắt kêu hắn nói thử cho cậu nghe xem.
Kiều Giai hét lên: "Đó là bởi vì sẽ không có ai đọc những cuốn sách chết tiệt này!"
Giang Sách lập tức lộ ra vẻ mặt tổn thương, buồn bã nói: “Nhưng đây là ba cuốn sách ta đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua và cũng đã chọn lọc kỹ càng.”