Tiểu Đệ Của Vạn Nhân Mê Cũng Là Vạn Nhân Mê

Chương 38

  Về phần cái tên trùm trường Kiều Giai kia, không những không biết tìm cách tiếp cận nhân vật chính mà còn đuổi theo cậu suốt ngày như chó điên vậy.

Vậy àm cũng xứng đáng làm trùm trường sao? Cũng chỉ như là cái tên đầu đất vậy thôi.

Giang Sách nhìn chằm chằm hai người trước mắt, miệng vẫn không ngừng mà nhai nhai, Tống Triều Văn đang giảng bài cho Quan Tinh La, lơ đãng liếc nhìn thiếu niên đang ăn ở bên cạnh mình.

Giang Sách ngồi trên ghế, cầm đồ ăn nhẹ nhét từng chút một vào miệng.

Bởi vì có chút vội, không kịp nuốt đồ ăn trong miệng, khiến đôi má trắng nõn của thiếu niên cong lên thành một hình tròn nhìn cực kỳ đáng yêu.

Tống Triều Văn bình tĩnh mỉm cười.

Giang Sách đang ăn đồ ăn, bỗng nhiên cảm thấy có thứ gì đó chọc vào má của cậu, cái má đang phồng lên đột nhiên xẹp xuống, cảnh tượng có chút buồn cười.

Sau đó truyền đến một tiếng cười “Phụt.”

Giang Sách trợn mắt kinh ngạc, phải mất một lúc cậu mới nhận ra là Quan Tinh La đang dùng bút chọc vào má mình.

Quan Tinh La cong cong mắt, trong mắt ý cười lóe lên lấp lánh như vì sao trên trời, cười nói: "Nhìn cậu ăn rất giống một con chuột Hamster, trông cực kì thú vị."

Giang Sách nuốt đồ ăn trong miệng, nói: “Cậu không chịu lo chuyên tâm mà học bài đi, nhìn tớ làm gì?.”

Quan Tinh La trên mặt tràn đầy vẻ vô tội: "Ai kêu cậu ăn ngon như vậy làm chi?" Hắn cười nói với Tống Triều Văn: "Anh Triều Văn, Anh cũng nghĩ như em vậy đúng không?"

Tống Triều Văn hắng giọng, yêu cầu Quan Tinh La thu lại sự chú ý, nói: "Nếu em trả lời đúng đáp án thì cũng có thể ăn."

Anh cầm túi đồ ăn tới, nghiêm túc nói: “Giang Sách, em cũng vậy, ăn một chút lót bụng là được rồi, không còn đói bụng nữa thì mau qua đây nghe giảng bài.”

Quan Tinh La nhu thuận gật đầu, mỉm cười đồng ý: “Được, Tống lão sư.”

Giang Sách lau miệng nói: "Vâng, Tống lão sư."

Tống Triều Văn bất lực lắc đầu, trải bài tập ra trước mặt hai người.

Buổi dạy kèm nhóm đầu tiên diễn ra tốt đẹp, Giang Sách nửa giả vờ nửa nghiêm túc, ôn lại một lần kiến thức của năm nhất cao trung. Quan Tinh La cũng đã hoàn thành tất cả bài tập về nhà dưới sự hướng dẫn của Tống Triều Văn.

Thời gian vừa kết thúc, Quan Tinh La liền đứng dậy, lễ phép nói với Tống Triều Văn và Giang Sách: “Tớ đi trước nha.”

Giang Sách nhìn cậu ta rời đi mà không nói một lời, thay vào đó, Tống Triều Văn giải thích với Quan Tinh La: “Em ấy bị quản lý chặt chẽ khi ở nhà, đặc biệt là vào cuối tuần. Em ấy cơ bản phải dành toàn bộ thời gian cho gia đình.”

Giang Sách đã đọc qua nguyên tác, tuy rằng cậu chỉ là lướt qua đầu và đuôi quyền tiểu thuyết một chút, nhưng cậu đại khái cũng biết rõ tình cảnh trong gia đình Quan Tinh La, không tiện bày tỏ ý kiến

của mình, chỉ có thể nói: “Vậy em cũng đi trước nha, Tống học bá.”

Tống Triều Văn nhét túi bánh ngọt vào trong ngực Giang Sách, bảo cậu mang theo về ăn: “Đi đường cẩn thận, đừng gặp lại con chó đó.”

Giang Sách ôm túi cười vui vẻ: "Em biết rồi, cảm ơn Tống học bá, tuần sau gặp lại."

*

Giang Sách trên đường về nhà không gặp phải một con chó nào, chủ nhật cậu cũng không dám ra ngoài, cẩn thận cho tới thứ hai tuần sau liền thuận lợi gặp được Quan Tinh La, sau đó mới đến trường.

Tiếp theo là giờ đọc sách buổi sáng và chào cờ trong giờ ra chơi, Giang Sách đứng trên sân nhìn về phía lớp 7. Cậu nhìn thấy Kiều Giai đang đứng ở cuối đội lớp 7, với tư thế luộm thuộm, thỉnh thoảng lại ngáp ngắn ngáp dài và gục đầu xuống dưới, nhìn như thể anh ấy vẫn chưa có tỉnh ngủ.

Ngoài ra không có hành động nào khác.

Sau khi giờ ra chơi kết thúc, Giang Sách bình yên trở về phòng học, trong lòng có chút hoảng hốt.

Mọi việc diễn ra quá sức tốt đẹp, Kiều Giai không dẫn theo đàn em đi tìm cậu tính sổ sao?

Giang Sách không biết Kiều Giai đang nghĩ gì, nhưng cậu đoán đầu óc của trùm trường chắc đều là cơ bắp, sẽ không quá phức tạp, Giang Sách quyết định không quá lo lắng nữa, có động tĩnh gì thì sẽ tính sau. .

Kiều Giai không có tới tìm cậu, Giang Sách liền cảm thấy vui vẻ, thoải, nhưng bởi vì học cùng một trường nên việc vô tình gặp phải anh ta là điều khó tránh khỏi.

Trong lúc ăn trưa, Giang Sách như thường lệ xếp hàng đi lấy đồ ăn, không ngờ Kiều Giai cũng đến căng tin vào lúc đó.

Cái tên trùm trường này lúc nào cũng sụ mặt, dường như đang rất thiếu kiên nhẫn, như thể tất cả học sinh có mặt ở đây đều nợ tiền hắn mà không trả, toát ra thái độ thù địch từ trong ra ngoài.