Cậu liền miễn cưỡng xuống xe, đỗ chiếc Rolls-Royce công cộng của mình sang một bên, lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gửi tin nhắn cho Tống Triều Văn, nói rằng cậu bị lạc nên sẽ đến muộn một chút.
Cậu dựa lưng vào bức tường bên cạnh, cúi đầu soạn tin nhắn. Trăng đã lặng lẽ treo lên cao, chiếu ánh sáng ấm áp lên người cậu, vạch ra những đường nét mềm mại trên khuôn mặt của cậu.
Giang Sách lúc này nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, đối diện với cậu là một đôi mắt đang rất tức giận.
Kiều Giai nhếch lên khóe môi, âm trầm mà nhìn cậu.
Con hẻm nhỏ này là hẻm cụt, tình hình có vẻ không ổn chút nào.
Đầu óc Giang Sách nhanh chóng xoay chuyển, vừa định nói gì đó thì Kiều Giai đột nhiên bước tới, đập mạnh tay vào bức tường phía sau Giang Sách, nhốt cậu vào giữa ngực của anh ta và bức tường.
Giang Sách: "???"
Kiều Giai hừ một tiếng, hỏi: "Này, lần trước cậu mới chỉ nói số một, còn số hai là gì?"
Giang Sách muốn nói thứ hai, ta chính là “ba ba” của nhà ngươi.
Nghĩ đi nghĩ lại, Giang Sách cũng không ngu ngốc đến mức tự mình kɧıêυ ҡɧí©ɧ Kiều Giai một lần nữa.
Nhưng Kiều Giai lại đưa mặt lại áp sát đến nỗi khiến Giang Sách nổi da gà khắp người. Cậu liền ngẩng cổ trừng mắt nhìn Kiều Giai, hy vọng cái tên trùm trường này sẽ tránh xa cậu ra một chút.
Kiều Giai không hề động đậy.
Hai người cách nhau rất gần, cánh tay rắn chắc của Kiều Giai đặt ở bên đầu Giang Sách, l*иg ngực rắn chắc của anh ta cũng đang phập phồng trước mặt của cậu.
Điều đáng sợ hơn chính là Kiều Giai không mặc đồng phục học sinh một cách đàng hoàng, ngực áo phanh ra trong thời tiết lạnh giá, những đường nét cơ bắp hiện ra dưới ánh trăng, khiến cho bộ ngực của anh ấy có một loại sang bóng kì lạ.
Ánh mắt của Giang Sách trực tiếp đánh thẳng vào cơ ngực phập phồng của tên trùm trường này, trên mặt cậu biểu tình có chút dại ra.
Cậu nhịn không được nữa, lúc này mới nhớ tới vừa rồi lúc Kiều Giai đi tới ép cậu vào tường, lúc đó cậu vô thức khuỵu gối xuống để tránh né, nếu không thì cậu cũng sẽ không đối mặt với bộ ngực của đối phương như bây giờ.
Thế là Giang Sách đột nhiên đứng thẳng lên, dùng đầu cụng mạnh vào cằm Kiều Giai.
Đáng tiếc trùm trường này không phải là một chiếc gối thêu hoa, hắn ta có vẻ cực kì nhanh nhẹn, không những tránh được cú húc đầu của Giang Sách mà còn dùng tay trái kẹp chặt cánh tay Giang Sách, lật người cậu lại rồi ép cậu vào tường.
Chỉ là lúc này, mặt Giang Sách chạm vào tường, lưng áp chặt vào ngực Kiều Giai, hai tay bị kẹp ở giữa.
Kiều Giai vặn cánh tay Giang Sách, đem mặt tiến lại gần cậu, từ bên cạnh ghé sát vào tai cậu rồi nhỏ giọng hỏi lại một lần nữa: “Cái thứ hai rốt cuộc là gì?”
Giang Sách: "..."
Cho nên mới nói là người thì phải học tập cho tốt, nếu không chỉ suốt ngày đánh nhau mà không dùng trí óc sẽ trở thành kẻ ngốc như Kiều Giai.
Giang Sách hít sâu một hơi nói: "Thứ hai, tớ sẽ không cùng cậu chơi cái loại trò chơi đuổi bắt nhàm chán này..."
Nếu không nói như vậy, rất có thể cậu sẽ bị hắn ta đánh thành đầu heo mất.
Kiều Giai vẫn đang chờ nghe phần tiếp theo của câu nói, nhưng Giang Sách đột nhiên ngừng nói, giơ chân đạp vào tường, dùng sức đẩy cả hai ra khỏi bức tường.
Trong quá trình chờ cậu trả lời, Kiều Giai đã nới lỏng sự kìm kẹp của mình với Giang Sách, Giang Sách nhân cơ hội này mà thoát khỏi vòng tay của anh ta.
Nhìn thấy Giang Sách nhảy đành đạch như con cá chạch, Kiều Giai tức giận đến bật cười nói: “Tiểu tử thúi, suốt ngày chỉ nói được nửa câu lại ngừng.”
Giang Sách nhìn quanh, phát hiện đám đàn em của Kiều Giai hôm nay không có ở đây, tên trùm trường này chỉ có một mình, lập tức trong long tính toán làm cách nào để có thể rời đi.
Cậu đứng ở trước mặt Kiều Giai, hỏi: "Cậu muốn như thế nào mới chịu bỏ qua cho tôi?"
Kiều Giai xắn tay áo, hung hăng nói: "Cậu con mẹ nó còn ở đó hỏi tôi muốn như thế nào sao?"
Không phải chỉ là tức giận vì bị cậu gọi cảnh sát bắt hắn thôi sao? Giang Sách không hề nao núng nói: “Hận thù giữa chúng ta không cần phải liên lụy đến người khác.”
Kiều Giai cau mày: “Ý cậu là gì?”
“Có nghĩa là chúng ta một mình chiến đấu.” Giang Sách chỉnh lại quần áo xộc xệch, trịnh trọng nói: “Đánh đơn, không được phép đánh hội đồng.”
Kiều Giai cười lớn, khinh thường nhìn Giang Sách, khịt mũi nói: "Chỉ có một mình cậu thôi? Tôi còn chả có hứng thú gì mà đi đánh nhau với một cái que củi đâu."