Tiểu Đệ Của Vạn Nhân Mê Cũng Là Vạn Nhân Mê

Chương 26: Học bá đứng chờ

  Giang Sách cùng Quan Tinh La đứng ở đội ngũ phía sau nhìn chằm chằm Tống Triều Văn đang đứng ở phía trước làm mẫu, cẩn thận làm theo.

Quan Tinh La cụp mắt xuống, không nhìn lên bục mà làm việc riêng của mình.

Chỉ có Chu Hoàn, người cao nhất lớp, đứng ở cuối đội, lợi dụng chiều cao của mình đem tình cảnh ở phía trước thu hết vào trong đáy mắt.

Tuy rằng luôn có thể nhìn thấy thân ảnh Tống Triều Văn, nhưng đây dường như chỉ là nỗ lực một chiều nhằm tăng cường sự hiện diện của bản thân mà thôi.

Giang Sách trong lòng tức giận, bởi vì vốn dĩ cậu rất coi trọng học bá này nha.

Cuối cùng, Tống Triều Văn không thể nhịn được nữa.

Nhưng lần này anh ta không có đi tới tìm Quan Tinh La mà vẫn tới để gặp Giang Sách.

Sau giờ học ngày hôm đó, Giang Sách và Quan Tinh La vẫn như bình thường tạm biệt nhau ở ngã tư và dự định lái chiếc Rolls-Royce công cộng của mình để về nhà. Ở vị trí quen thuộc lúc trước cậu lại nhìn thấy một thân ảnh có chút quen mắt.

Giang Sách dừng xe, nhìn Tống Triều Văn hỏi: "Anh lại muốn làm gì nữa vậy ạ?"

Học bá này thích làm việc một cách vòng vo, không thích đi đường thẳng. Cậu cảm thấy có hơi khó đối phó.

Thời tiết mấy ngày nay đã ấm hơn, Tống Triều Văn không mặc áo khoác len nữa mà thay bằng một chiếc áo khoác ngoài, bên trong vẫn mặc đồng phục học sinh.

Anh ấy lớn hơn Giang Sách một tuổi và cũng cao hơn, nhưng bây giờ anh ấy đứng trong ánh hoàng hôn, thân hình thẳng tắp, gương mặt tuấn tú, mang theo khí chất của người tri thức, ôn nhu và bao dung.

Tống Triều Văn Văn chăm chú nhìn Giang Sách, cười nói: “Anh muốn hỏi em, bộ bài tập của em làm như thế nào rồi?”

Giang Sách đã làm xong những cuốn sách bài tập đó, nhưng không tiện bộc lộ thực lực thực sự của mình, chỉ có thể nói mơ hồ: “Em vẫn còn đang nghiên cứu cách làm.”

Tống Triều Văn đút hai tay vào túi áo khoác, nhẹ nhàng hỏi: “Có câu hỏi nào em không biết làm không?”

Giang Sách trả lời: “Em cũng chưa làm được bao nhiêu, cũng chưa phát hiện ra chỗ khó khăn gì.”

Người bình thường chắc chắn sẽ cho rằng Giang Sách thực ra không có làm bài tập nên mới lấy cớ này.

Nhưng Tống Triều Văn lại nói: “Em đã làm xong rồi đúng không.”

Giang Sách sửng sốt.

Vì quá ngạc nhiên mà đã làm mất đi cơ hội phủ nhận nên đành phải chấp nhận.

Tống Triều Văn Văn dường như đã biết thực lực của cậu từ lâu, nheo mắt lại cười toe toét.

Anh ấy lấy ra hai cuốn sách khác từ trong cặp, bỏ vào giỏ xe của Giang Sách rồi nói: “Em có thể thử xem hai cuốn sách này, chúng khó hơn những quyển trước.”

Giang Sách nhìn cuốn sách mới trong giỏ xe đạp công cộng mà không nói gì.

"Nếu không biết làm, có thể tới tìm anh." Tống Triều Văn lại nói như lần trước, "Anh rất mong chờ em tới tìm anh đó."

Anh cúi đầu, dùng cặp kính che đi sự háo hức trong mắt, nói: “Anh về lớp trước đây.”

Giang Sách lúc này mới nhớ tới Tống Triều Văn là học sinh năm hai cao trung, anh ấy tan học muộn hơn năm nhất, thực tế là trong giờ nghỉ trưa anh đã chạy ra ngoài trường để giao sách bài tập này cho cậu.

Cũng không biết là mấy lần trước anh ấy đã dùng cách gì để không phải học tiết tự học buổi tối mà dạy bổ túc cho cậu.

Giang Sách mơ hồ nhận ra anh ta dường như muốn tránh Quan Tinh La nên không đi tới cửa phòng học mà đứng đợi cậu ở đây.

Tống Triều Văn nói xong những lời đó, xoay người rời đi trong ánh hoàng hôn buổi xế tà.

Giang Sách dừng lại ở đó, quay đầu nhìn bóng lưng Tống Triều Văn, không biết người thanh niên này đang nghĩ gì.

Nhưng mà đồ cho miễn phí thì không có lý nào lại không nhận được, Giang Sách đã lấy bộ bài tập mới ra và đem ra giải trong lớp vào ngày hôm sau.

Cậu không thích nghe giảng và luôn đắm mình vào việc đọc hoặc trả lời các câu hỏi trong sách bài tập mới. Các giáo viên có yêu cầu rất thấp đối với học sinh ngồi hàng sau, chỉ cần không gây rắc rối trong lớp thì họ có thể làm gì cũng được.

Giang Sách tự mình ngồi im làm bài tập, nhưng Quan Tinh La dùng đôi mắt sắc bén của mình nhận ra được chút manh mối.

Trong lúc nghỉ giải lao, Quan Tinh La quay lại hỏi Giang Sách: “Cậu lại đổi một cuốn sách bài tập khác đấy à.”