Giang Sách dứt khoát nói: "Ly trà sữa này lúc tớ trở về đã thấy ở trên bàn rồi, có thể là bạn học nào đó mua nhiều quá uống không hết nên bỏ ở đây đi." Cậu quay đầu hỏi Chu Hoàn, "Chu Hoàn, nếu không thì cậu uống đi nha?"
Giang Sách muốn trả lại tài sản cho nguyên chủ. Dù sao Chu Hoàn đã mua trà sữa, nhưng Chu Hoàn nghĩ rằng đồ đã đem tặng thì không có lý do gì lại lấy về, vì thế hắn liền quay đầu đi không thèm nhận.
Giang Sách phục sát đất cái người bạn cùng lớp ít nói này rồi, đúng là có miệng cũng như không. Cậu chỉ có thể hỏi Quan Tinh La: “Cậu có muốn uống y trà sữa này không?”
Chu Hoàn nghe xong liền quay đầu lại, nhìn chằm chằm Quan Tinh La, chờ đợi phản ứng của hắn.
Quan Tinh La lắc đầu: “Không, nếu tớ muốn uống thì lúc nãy chỉ cần mua hai cốc là được rồi.”
Quan Tinh La khẽ cau mày, vẻ mặt lo lắng, khuyên Giang Sách: “Trà sữa không rõ nguồn gốc rất nguy hiểm, vẫn là đừng uống thì tốt hơn.”
Câu nói đó có nghĩa là “tốt hơn hết vẫn là đem ly trà sữa kia vứt đi”.
Chu Hoàn sắc mặt đột nhiên thay đổi, âm trầm nhìn chằm chằm Giang Sách.
Giang Sách cảm thấy nếu mà đem ly trà sữa này vứt đi, hôm nay mình sẽ chết, chỉ có thể cắn răng nói: “Không sao, còn chưa mở ra, chắc chắn là bạn học nào đã để ở đó.”
Cậu cầm ly trà sữa trên bàn lên, ôm hai cốc trà sữa vào lòng, chính trực nói: “Tôi có thể uống được hai cốc.”
Lúc này Quan Tinh La và Chu Hoàn đều nhìn thẳng vào mắt cậu.
Quan Tinh La mỉm cười nói: "Nếu vậy thì cậu uống thử ly của tớ xem có hợp khẩu vị của cậu không?”
Giang Sách dùng ống hút dũng cảm chọc thủng màng bảo vệ trên nắp ly, uống một ngụm trà sữa của Quan Tinh La, nhai viên khoai môn dẻo dai, cười nói: “Thật ngon, cảm ơn ly trà sữa của cậu nha.”
Nụ cười trên mặt Quan Tinh La càng sâu, hài lòng ngồi xuống chỗ của mình.
Đang lúc Giang Sách muốn thở phào nhẹ nhõm, lại phát hiện Chu Hoàn còn đang nhìn chằm chằm mình, đột nhiên cảm thấy xử lý loại chuyện này so với học tập còn khó khăn hơn.
Hiển nhiên là Chu Hoàn muốn quan tâm Quan Tinh La, nhưng cuối cùng cậu lại là người bị kẹt ở giữa, đúng là khó xử.
Giang Sách mạnh bạo dùng ống hút chọc thủng cốc trà sữa còn lại, uống một ngụm lớn, nhìn Chu Hoàn đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Tôi đã uống trà sữa mà cậu mua cho Quan Tinh La, cậu muốn làm gì thì làm.
Không ngờ Chu Hoàn lại từ chối tiếp nhận lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ này, nhìn thấy Giang Sách cũng uống trà sữa của mình, vẻ mặt của hắn liền trở nên thoải mái hơn rất nhiều, quay đầu đi và không nhìn sang đây nữa.
Sự việc trà sữa đã lắng xuống nhưng Giang Sách lại phải uống hết hai cốc đầy để thể hiện sự chân thành của mình, hai cốc trà sữa chứa đầy topping, thạch khoai môn và thạch củ năng chất đầy ở đáy ly, Giang Sách liền trái một ngụm phải một ngụm cố sức mà uống cho hết.
Ai mà ngờ được mấy ngày trước cậu ăn còn không đủ no, hôm nay lại bị no đến chết.
Cuối cùng, Quan Tinh La không nhịn được nữa, quay người nhỏ giọng nói với cậu: “Uống không nổi thì bỏ đi, đừng có ép bản thân quá.”
Giang Sách hít sâu một hơi, không muốn lãng phí, nói: "Không có việc gì, cậu cứ yên tâm."
Giang Sách uống trà sữa xong, mọi người đều ngoan ngoãn mà vào lớp học buổi chiều.
Buổi chiều tan học, Giang Sách đi theo Quan Tinh La ra khỏi trường, trong lòng còn nghĩ rằng cậu sẽ không bao giờ uống trà sữa nữa.
Nghĩ kỹ thì thấy hơi hụt hẫng nên cậu lại âm thầm rút ngắn thời gian, không uống trong một tháng.
Giang Sách có chút chán nản, lặng lẽ đi theo phía sau Quan Tinh La, nhìn thấy hắn như vậy, Quan Tinh La mím môi, vẻ mặt có chút chán nản nói: "Nếu sớm biết sẽ như vậy thì tớ sẽ không mua trà sữa cho cậu đâu."
Quan Tinh La cũng là có ý tốt, Giang Sách an ủi: “Không sao đâu, tớ chỉ buồn ngủ một chút thôi, trở về nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.”
Quan Tinh La mỉm cười với Giang Sách. Uống trà sữa sẽ khiến cho mình cảm tháy buồn ngủ, đây là lần đầu tiên mà cậu ta nghe thấy điều này.
Giang Sách muốn về nhà sớm nên thúc giục Quan Tinh La đi nhanh hơn, không ngờ ở cổng trường lại có người gác cửa chờ sẵn ở đó.