Giang Sách không cảm thấy Quan Tinh La xảy ra chuyện gì, bởi vì chuyện bữa trưa, cậu đã coi Quan Tinh La như bạn bè, nhiệt tình khuyên nhủ: “Bây giờ việc học thêm rất là đáng quý, cơ hội được học bá đích thân kèm cho cũng không phải dễ mà có được, cậu cứ học thử đi, biết đâu sẽ không có nhàm chán như cậu nghĩ.”
Quan Tinh La khẽ cau mày, trong lúc nhất thời giữa hai hàng lông mày lộ ra một tia u sầu, nhẹ giọng nói: "Tớ thực sự không thoải mái, học tập trong trạng thái này sẽ khiến bệnh tình của tớ trở nên trầm trọng hơn. Tớ tin Tống học trưởng sẽ hiểu được lý do vì sao tớ không muốn học.”
Trong mắt hắn tràn đầy tình cảm chân thành, lặng lẽ nhìn Giang Sách, như đang dùng ánh mắt bày tỏ sự bất bình: “Cậu cũng có thể hiểu được cảm giác của tớ đúng không.”
Giang Sách: "..."
Không ai có thể từ chối chàng tiên nhỏ này nha.
Giang Sách vừa nói: “Thôi được rồi”, Quan Tinh La liền tóm lấy cánh tay cậu, nhanh như chớp chạy ra khỏi phòng học.
Giang Sách vừa đi vừa hỏi: “Không cần chào hỏi học bá sao?”
Chàng tiên nhỏ vừa rồi còn cảm thấy không khỏe một giây sau liền bước nhanh đi nói: "Không cần, anh ấy không tìm được tớ liền biết mà gọi điện thoại, tớ chỉ cần thở hổn hển mấy cái cho anh ta thấy là tớ đang mệt như thế nào là được rồi."
Giang Sách: "..."
Hai người thuận lợi đi ra khỏi trường học, Quan Tinh La liền thở phào nhẹ nhõm, bước chân cũng chậm lại, cười nói: “Không khí bên ngoài trường học có vẻ trong lành hơn nhiều, tớ cũng không còn cảm thấy khó chịu nữa.”
Giang Sách không nói nên lời trước tốc độ hồi phục của cậu ta.
Giang Sách đi cùng Quan Tinh La đến bãi đỗ xe, chuẩn bị đưa đại thiếu gia lên xe rồi tự mình chạy xe đạp về.
Không ngờ, khi hai người sắp đến nơi thì từ xa nhìn thấy một nam thanh niên đứng thẳng cạnh chiếc xe sang trọng của nhà họ Quan, đang nói chuyện với tài xế.
Đó chẳng phải là học bá Tống Triêu Văn sao?
Hảo gia hỏa a, Quan Tinh La không ngờ rằng đối phương sẽ không đi theo con đường bình thường, đi tới bãi đỗ xe trước để chờ hắn, cậu ta nhanh chóng dừng lại bước chân.
Giang Sách có chút hả hê, nhìn Quan Tinh La nói: "Học bá lại đến rồi, không khí lại trở nên bức bối, cậu lại cảm thấy khó chịu rồi đúng không?"
Quan Tinh La chớp chớp mắt, giơ tay lên, đem hai bàn tay ôm lấy ngực, ánh mắt buồn bã nói: “Đúng là bệnh của tớ lại nặng thêm rồi.”
Ngay lúc Giang Sách muốn nói, đừng giả vờ nữa, hãy chấp nhận số phận của mình đi thì Quan Tinh La quay người kéo Giang Sách lại.
Rõ ràng Tống Triều Văn cũng nhìn thấy họ, chào tài xế và nhanh chóng đuổi kịp theo bọn họ.
Quan Tinh La vừa đi vừa nói với Giang Sách: “Giang Sách, tất cả đều trông cậy vào cậu cả đấy.”
Giang Sách sửng sốt: "Cái gì?"
Quan Tinh La nhanh chóng cởi cặp sách của mình ra, đổi lấy cặp của cậu, sau đó nhẹ nhàng đẩy cậu sang bên kia đường, dùng giọng đáng thương nói: “Đây chính là lúc để cậu thể hiện ra tình bạn tốt đẹp của chúng ta...”
Nói xong, cậu ta lẩn vào đám đông học sinh sau giờ học, chỉ giây lát sau cậu ấy đã biến mất trong dòng người đông đúc.
Giang Sách ôm cặp sách của Quan Tinh La, ngơ ngác nghĩ nghĩ, chỉ có thể bình tĩnh mà đi về hướng khác.
Thời tiết vẫn rất lạnh, trời đã tối, ngoài trường lại có tiếng ồn ào náo nhiệt, càng làm tăng thêm chút ấm áp cho đêm lạnh sắp tới.
Giang Sách nhàn nhã bước đi một lúc sau, lại nghe thấy phía sau có người cười lạnh nói: "Anh bắt được em rồi nhé."
Sau đó cậu bị một cánh tay giữ chặt lại, dùng sức xoay người cậu ra sau, đối mặt với Tống Triều Văn ở phía sau.
Giang Sách nhìn Tống Triều Văn, khóe miệng mỉm cười nhàn nhạt, trong mắt có chút trêu chọc, nhưng vì tóc mái nên không thể phân biệt rõ ràng.
Trò chơi "đuổi bắt" rất thú vị nha.
Nụ cười của Tống Triều Văn trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều kể từ khi nhìn thấy Giang Sách.
Anh ta nhìn Giang Sách, sau đó dời tầm mắt nhìn về chiếc cặp sách được cậu đeo trên lưng, lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra, anh lại cười nói: "Ra là dùng kế giương đông kích tây."
Học bá đúng là học bá. Ngay cả khi anh ta đang có chút không được tự nhiên cũng có thể nhanh chóng lấy lại vị trí của mình.
Giang Sách nhún nhún vai, vô tội nói: “Em là tiểu đệ của Quan Tinh La, em chỉ giúp cậu ấy xách cặp thôi.”