Tiểu Đệ Của Vạn Nhân Mê Cũng Là Vạn Nhân Mê

Chương 10: Ngày thứ 2 đi học

  Cậu quay trở lại phòng, ngồi xuống chiếc bàn gỗ, lấy sách ra và làm bài tập.

Ngày đầu tiên đến trường, các giáo viên đều biết học sinh còn chưa có tập trung được vào bài học, bài tập về nhà cũng không có nhiều, Giang Sách rất quen thuộc với kiến

thức này nên rất nhanh đã làm xong.

Cậu nhìn qua sách giáo khoa, thấy vẫn còn sớm liền lấy ra một tờ giấy nháp từ giá sách, suy nghĩ một lúc rồi vẽ một bông hoa nhỏ ở giữa tờ giấy.

Cậu dùng hoa để đại diện cho các vị nam chính đẹp trai trong cuốn tiểu thuyết gốc.

Sau đó cậu ấy viết tên của các nam chính bên cạnh các bông hoa nhỏ.

"Chu Hoàn, Tống Siêu Văn, Kiều Khải."

Giang Sách nhớ lại ấn tượng đầu tiên hôm nay khi nhìn thấy ba người này, nghĩ ngợi một lát, viết ra những từ khóa bên cạnh tên của họ.

Chu Hoàn là "khốc ca*", Tống Chiêu Văn là "học bá", còn Kiều Giai là "trùm trường".

*Khốc ca: Chàng trai lạnh lùng, lạnh lùng boy.

Gia đình mỗi người đều rất giàu có, mỗi người đều có nét riêng, đều có sức hấp dẫn riêng.

Giang Sách dùng bút vẽ một vòng tròn lên bông hoa nhỏ ở giữa, lẩm bẩm: “Cậu ta rốt cuộc là thích người nào nhỷ?”

Cậu quyết định cố gắng hoàn thành nhiệm vụ càng nhanh thì càng sớm được an tâm.

Nhưng tình yêu là tự do của mỗi người, hơn nữa Quan Tinh La vẫn là học sinh cấp ba, đây được coi là yêu sớm nha, không thể ép buộc người khác yêu sớm được.

Giang Sách viết tên trường đại học yêu thích của mình vào đầu bên kia của tờ giấy và gạch chân những ký hiệu quan trọng.

Đây là mục tiêu chính của cậu ấy.

.......................

Sáng hôm sau, Giang Sách vẫn thức dậy rất đúng giờ, không biết Khúc Lan đêm qua mấy giờ mới về, sáng sớm lại rời đi, trên bàn chỉ để lại bữa sáng cho cậu.

Ngủ một giấc thật ngon, bụng Giang Sách cũngg đã kêu lên vì đói. Cậu ăn xong bữa sáng, cơn đói đã dịu đi đôi chút, nhưng cậu cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn.

Cậu mang theo chiếc cặp đi học của mình rồi bước ra khỏi nhà.

Hôm qua Giang Sách đã mua thẻ tháng, lấy một chiếc xe đạp công cộng, đạp xe đến ngã tư trước cổng trường, đợi Quan Tinh La giống như sáng hôm qua.

Ai bảo hắn là tiểu đệ của Quan Tinh La làm chi?

Nguyên chủ rất nghèo, Quan Tinh La lại là đại thiếu gia. Chỉ khi nguyên chủ thân cận với Quan Tinh La mới có thể lấy được một chút sự trợ giúp từ cậu ta.

Chiếc xe hơi sang trọng màu đen lại lao tới, Quan Tinh La xuống xe, nhìn thấy Giang Sách đang đứng dựa vào xe đạp, liền dừng lại hỏi: “Sau này cậu có đạp xe đến trường luôn không?”

Giang Sách nói: “Tớ đã mua vé tháng, không đi xe thì thật lãng phí.”

Quan Tinh La vẻ mặt có chút cô đơn: “Ừ, tớ sẽ không ngăn cản cậu đi xe đạp đến trường.” Hắn ánh mắt ôn nhu nhìn Giang Sách, khóe môi nở nụ cười ôn hòa, nhưng vẻ mặt lại rất kiên cường: “Tớ có thể đến trường một mình cũng được, không có vấn đề gì cả, tớ có thể làm được.”

Giang Sách: "..."

Chỉ là đi học một mình mà thôi, sao cậu ta lại giống như là phải đi lên chiến trường một mình vậy?

Quan Tinh La có chút tiếc nuối nhìn Giang Sách, Giang Sách chỉ có thể nói: “Tớ sẽ đợi cậu ở đây như thường lệ.” Cậu đặt xe đạp sang một bên, khóa lại, “Tớ cứ đạp xe tới đây chờ là được.”

Quan Tinh La lập tức ngước mắt lên, cười nói: "Giang Sách, cậu thật tốt bụng."

Giang Sách cảm giác có chút bất lực cùng Quan Tinh La đi đến trường, trong lòng thầm nghĩ, khó trách Quan Tinh La có thể trở thành nhân vật chính, nhìn hắn ta cười như vậy, không ai có thể nhẫn tâm để hắn thất vọng.

Sau khi Giang Sách quan sát hai ngày qua, Quan Tinh La đối với cậu rất tốt, không hề hách dịch, ít ra còn coi cậu như một người bạn.

Giang Sách cùng Quan Tinh La đến trường, hỏi: "Hôm qua, học bá lớp trên có nói mỗi tuần sẽ kèm cho cậu học một buổi, cụ thể là ngày nào vậy?"

Quan Tinh La cau mày, cảm thấy có chút đau lòng, nói: "Còn chưa quyết định, tớ không muốn học."

Giang Sách vội vàng nói: "Học bá kết quả học tập rất là tốt nha, cơ hội này rất khó có được."

Chỉ bằng cách dạy kèm bài tập về nhà, bọn họ mới có thể hòa hợp hơn, và bằng cách hòa hợp hơn, họ mới có thể tiến triển cốt truyện hơn nữa, thật không hiểu tại sao cậu ta lại có thể không chịu học hành, không chăm chỉ trong năm học đầu tiên, đến những năm sau sẽ phải hối hận đấy.

Quan Tinh La không hiểu, chỉ cảm thấy việc ép hắn phải học tiếp ngay sau khi tan học khiến hắn mất động lực, cố kìm nén cơn buồn ngủ, nói: “Chuyện đó để sau nói đi.”

Thấy mình thuyết phục thất bại, cậu cũng không nói nhiều nữa, hai người bước vào trường học, từng bước bắt đầu cuộc sống thường ngày của mình.