Yến Đô cách quê của Lâm Kiều không phải là gần. Họ xuất phát vào lúc hơn bảy giờ sáng, cũng phải đến ba bốn giờ chiều mới tới được.
Hiện tại đường xá khó đi, xe Jeep không thể chạy nhanh. Đừng nói đến ba bốn giờ chiều, có khi chín mười giờ tối cũng chưa chắc đến được.
Hơn nữa, ở nông thôn thường nghỉ sớm, tối khoảng tám giờ đã lên giường ngủ. Lại cộng thêm trời mưa không chỉ làm giảm tầm nhìn mà còn khiến mặt đường trơn trượt, tài xế có kinh nghiệm như Tiểu Phương cũng không dám chắc đi đêm sẽ an toàn.
Quý Đạc vẫn bình tĩnh hỏi Lâm Kiều: “Cô có thư giới thiệu không?”
Lâm Kiều nghe vậy liền biết, anh muốn qua đêm trên đường, chờ sáng ngày mai rồi tiếp tục đến thôn Sa Hà.
Vào đầu những năm 1980, các khách sạn tư nhân chưa xuất hiện. Dù là ở khách sạn hay nhà trọ đều cần có thư giới thiệu.
Lâm Kiều thành thật nói: “Người giới thiệu đối tượng cho tôi là vợ của bí thư thôn chúng tôi.”
Nếu là người khác giới thiệu, hoặc gặp một bí thư thôn tốt bụng hơn thì còn có khả năng giúp đỡ Lâm Kiều. Nhưng vì là vợ của bí thư thôn, Lâm Kiều không thể tiết lộ ý định rời đi của mình, càng không thể có thư giới thiệu.
Quý Đạc không hỏi thêm nữa: “Vậy tìm một nhà dân để tá túc.”
Anh và Tiểu Phương đều là quân nhân, dù Lâm Kiều không có thư giới thiệu nhưng chỉ cần đưa thêm chút tiền thì cũng không quá bị nghi ngờ hay cảnh giác. Hơn nữa, đoạn đường này thực sự hẻo lánh, đi lâu mà không thấy một hộ dân, nếu muốn tìm một thị trấn có khách sạn, trước khi trời tối cũng chưa chắc tìm được.
Tiểu Phương gật đầu, chú ý hơn đến tình hình phía trước.
Nhưng khi trời bắt đầu tối dần, vẫn không tìm thấy chỗ tá túc, lại xuất hiện một tình huống mới.
Tiểu Phương dừng xe Jeep bên đường, cầm ô đi ra ngoài, đi một đoạn theo ánh sáng của đèn xe, rồi quay lại, sắc mặt không được tốt: “Phía trước có vẻ bị sạt lở, đường bị chắn một nửa, không biết có thể đi qua không, nhìn từ xa không rõ.”
Lâm Kiều cảm thấy nếu là Quý Đạc, lúc này chắc đã tức giận rồi.
Bỗng dưng lòi ra một người có hôn ước với gia đình mình, không chỉ lãng phí hai ngày chạy đi, mà còn gặp phải đủ thứ chuyện.
Quý Đạc quả nhiên nhíu mày: “Đi xem thử nữa.”
Tiểu Phương làm theo, lần này Quý Đạc cũng hạ cửa sổ xe xuống một chút, quan sát tình hình phía trước qua màn mưa.
Mưa đã nhỏ hơn trước, dưới ánh sáng đèn pha, mờ mờ có thể thấy con đường đất bị cát đá che phủ phần lớn. Lâm Kiều cũng thò đầu ra nhìn, cảm thấy đoạn đường còn lại chỉ rộng khoảng nửa mét, chắc chắn không đủ cho xe jeep đi qua.
Tiểu Phương có kinh nghiệm hơn: “Không thể đi qua, trừ khi dọn được một mét trở lên.”
Dọn một mét? Dọn bằng cách nào?
Dù có công cụ, trời mưa to như vậy, ở ngoài một lát là ướt hết người.
Hơn nữa, mưa chưa dứt, nguy cơ sạt lở núi có thể xảy ra lần nữa, không đáng để mạo hiểm chỉ để kịp giờ.
Quý Đạc nâng cửa sổ xe lên: “Quay lại đi, tạm thời ở lại thị trấn trước đó một đêm.”
Đi xa như vậy, ít nhất cũng phải mất hai ba tiếng…