Nghe vậy, Quý Trạch lại quay sang nhìn mẹ: “Mẹ, chuyện hôn ước là sao?”
“Còn sao nữa? Ông nội con nợ ân tình của người ta, thế là quyết định trả nợ bằng con. Con chưa gặp cô gái đó đâu, ăn mặc thì như người ăn xin, đôi mắt cũng chẳng yên ổn. Không biết cô ta lấy đâu ra gan mà còn dám tìm đến nhà mình.”
Ăn mặc như người ăn xin, đôi mắt chẳng yên ổn...
Trong đầu Quý Trạch hiện ra khuôn mặt rạng rỡ mà cậu ta vừa mới gặp: “Mẹ nói không phải là cô gái đi cùng với chú út đấy chứ?”
“Con gặp rồi à?” Diệp Mẫn Thục lập tức cảnh giác: “Con đừng thấy cô ta trông tạm được mà nghe theo lời ông nội nhé.”
“Không phải, con thấy cô ấy đi cùng chú út, còn tưởng là đối tượng của chú.”
“Nếu cô ta là đối tượng của chú út con thì còn tốt...” Diệp Mẫn Thục còn định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy người phía trước ở khu vực cầu thang, bà ta lại nuốt lời lại.
Dù gì bà ta cũng là chị dâu, phải giữ thể diện trước em chồng, chỉ nói rằng y tá không cho phép quá nhiều người ở lại trong phòng bệnh.
Quý Đạc không hỏi thêm nhiều, Quý Trạch lại càng không có khả năng kể lại những gì đã xảy ra trong phòng bệnh. Khi đi ngang qua Quý Đạc và Lâm Kiều, sắc mặt cậu ta có chút lảng tránh.
Điều này khiến Lâm Kiều khẽ nhướn mày, cảm thấy nghi ngờ về điều Quý Đạc đã nói với cậu ta khi đuổi theo ra ngoài.
Còn sắc mặt của Diệp Mẫn Thục rõ ràng cũng không vui vẻ gì sau khi nói chuyện với ông cụ Quý trong phòng bệnh.
Là vì bà ta không hài lòng với cô con dâu ông cụ Quý mang đến, hay vì chính việc bà ta tự ý đưa người tới đã làm ông không hài lòng?
Chuyện này không thể nào lại liên quan đến cô được chứ?
Nhưng nếu Quý Trạch thật sự là nam chính, mà mẹ cậu ta lại phản đối kịch liệt như vậy, thì tại sao ông cụ Quý lại dễ dàng định hôn ước cho con cháu mình?
Ông vẫn còn một người con trai trưởng thành mà, hai người dù khác thế hệ nhưng vẫn có quan hệ huyết thống, tại sao lại để cháu cưới mà không để con trai cưới?
Lâm Kiều có chút khó hiểu, nhưng hiện tại cô có việc quan trọng hơn cần suy nghĩ.
Trong phòng bệnh, ông cụ Quý cũng đang suy nghĩ về lý do khiến Lâm Kiều buộc phải đến đây lần này.
Từ Lệ thấy tâm trạng ông dần ổn định, bèn gọt cho ông một quả táo, vỏ táo mỏng treo dài trên lưỡi dao: “Ông vẫn còn giận à? Tôi nghĩ không thể trách bọn trẻ hoàn toàn, thời của chúng ta cũng có người không chịu chấp nhận hôn nhân sắp đặt, huống chi chuyện này đến với thằng bé quá bất ngờ.”
“Ông nên nói chuyện đàng hoàng với nó, nếu không thì cứ để hai đứa tiếp xúc thêm. Tiểu Trạch không phải là đứa trẻ không hiểu chuyện.”
Bà chỉ nói về Quý Trạch mà không nhắc tới Diệp Mẫn Thục, cố gắng làm cho mọi chuyện nhẹ nhàng hơn.