Thập Niên 80: Nữ Phụ Pháo Hôi Nhận Nhầm Nam Chủ

Chương 17

Quý Trạch càng cảm thấy mình đoán đúng, nhưng cả hai người đối diện lại đang nhìn cậu ta với vẻ cạn lời.

Đặc biệt là Quý Đạc, anh nhìn Quý Trạch một lúc lâu mới nói: "Đây là cháu gái của chiến hữu cũ của ông nội."

Không nhắc đến mối hôn ước từ bé vì sợ cậu ta nhất thời không tiếp thu được.

Quý Trạch nghe vậy thì gãi đầu: "A? Con nhầm à?"

Cậu ta hơi ngại ngùng nên định rời đi: "Vậy hai người nói chuyện đi, con lên thăm ông đây."

"Tôi đi nhắc nhở y tá."

Quý Đạc dặn dò Lâm Kiều một câu rồi cũng đi ra ngoài.

Khi đến gần quầy y tá, anh nói nhỏ: "Vừa hay, chị dâu mang cho con một cô đối tượng đến đây, người ta vẫn đang trong phòng bệnh."

"Mẹ con dẫn một cô đối tượng đến cho con á?"

Quý Trạch hơi ngạc nhiên, sau đó cảm thấy không ổn chút nào: "Chẳng phải đã nói là con mới 22, chưa cần vội sao?"

Cậu ta chạy nhanh vài bước đến cuối hành lang, mở cửa phòng bệnh: "Mẹ, sao mẹ lại ghép đôi lung tung cho con nữa..."

Quý Đạc dừng bước không di chuyển.

Lúc nãy anh nói mơ hồ, có thể hiểu là chị dâu mang đối tượng của cậu ta đến, cũng có thể hiểu là chị dâu mang một người đến rồi nói là đối tượng của cậu ta. Hiểu thế nào thì tùy vào việc Quý Trạch có thật sự có đối tượng hay không.

Bây giờ xem ra...

Quý Đạc cúi đầu, ước lượng thời gian rồi gõ nhẹ vào bàn y tá: "Rút kim giường 33."

Diệp Mẫn Thục vẫn đang khen Tống Tĩnh, Quý Trạch bất ngờ bước vào khiến nụ cười của bà ta lập tức đông cứng lại trên mặt.

Bà ta lập tức nhìn ông cụ Quý, vẻ mặt không giấu nổi sự lo lắng: "Tiểu... Tiểu Trạch à, chẳng phải con đang ở đơn vị sao? Sao lại về đây rồi? Mẹ đang nói với ông nội chuyện con và Tiểu Tĩnh hẹn hò, con đến đúng lúc lắm."

Bà ta cố hết sức nháy mắt ra hiệu cho con trai.

Quý Trạch không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng không ngốc, nhìn sắc mặt thay đổi của mẹ, cộng thêm bầu không khí trong phòng căng thẳng như thế, cậu ta cũng cảm nhận được điều gì đó.

Cậu ta ngập ngừng: "Trên đường con gặp ba, ba nói ông nội bị bệnh."

"Cái anh Quý Quân này, đi công tác không về được lại bắt con về thay."

Diệp Mẫn Thục định thuận theo câu chuyện của cậu ta để chuyển đề tài sang chồng mình, nhưng ông cụ Quý rõ ràng không muốn nghe. Ông cụ chỉ nhìn bà ta một lúc lâu, rồi bất ngờ mở miệng: "Tiểu Trạch, đóng cửa lại."

Ông cụ đã sống ở vị trí cao nhiều năm, chỉ cần khuôn mặt không biểu cảm gì, giữa đôi lông mày cũng toát ra vẻ uy nghiêm.

Quý Trạch không dám chậm trễ, vội vàng quay người đóng cửa, người còn chưa quay lại, một tiếng quát lớn đã vang lên đập thẳng vào Diệp Mẫn Thục: "Tìm người giả làm đối tượng của Tiểu Trạch, cô đúng là dám làm! Cô nghĩ tôi ngu, hay là nghĩ tôi chết rồi!"

Lời này thật nặng nề, đừng nói là Diệp Mẫn Thục, ngay cả Quý Trạch cũng giật mình.