Ông cụ Quý không phản đối, đợi hai người đi rồi, khuôn mặt ông sa sầm lại: "Tiểu Trạch bắt đầu có đối tượng từ khi nào? Sao gia đình mình không ai biết?"
"Chuyện mới bắt đầu thôi, con cũng mới nghe Tiểu Trạch nói."
Diệp Mẫn Thục thoáng đảo mắt, kéo Tống Tĩnh ngồi vào chỗ của Lâm Kiều trước đó: "Lúc trước, bọn trẻ còn nhỏ, không ai nghĩ đến chuyện đó. Giờ lớn rồi, vừa tiếp xúc đã thấy rất hợp nhau ở mọi mặt."
Động tác giành chỗ ngồi này thực sự có phần quá rõ ràng, sắc mặt của ông càng trở nên khó coi hơn. Bên ngoài phòng bệnh, Lâm Kiều lại không có ý định vội vã quay lại.
Cô đi tới quầy y tá nói một câu: "Đồng chí, phiền chị 10 phút nữa lên rút kim cho bệnh nhân giường số 33..." Rồi xoay người đi về phía cầu thang.
Phản ứng này rõ ràng là cố tình tìm cớ để tránh mặt.
Khi Lâm Kiều đẩy cửa sổ ở cầu thang ra, ngắm nhìn những mầm non vừa nhú trên ngọn cây, không rõ cô đang nghĩ gì, nét mặt vẫn bình thản như mọi khi, chẳng có chút gì giống như người vừa biết tin chồng chưa cưới từ nhỏ của mình đã có đối tượng.
Cô kiềm chế giỏi đến mức không thể hiện cảm xúc ra ngoài, hay chỉ cần nhà họ Quý đồng ý thực hiện hôn ước thì những chuyện khác cô không bận tâm?
Ánh mắt của Quý Đạc hơi sâu, anh bước tới phía bên kia cửa sổ, hỏi cô: “Tình hình cụ thể nhà cô thế nào?”
Lâm Kiều không ngờ anh đột nhiên hỏi về chuyện gia đình cô, điều này làm cô có chút ngạc nhiên.
Cô cố ý tránh đi vì biết mình là người ngoài, có mặt ở đó chỉ làm cho nhà họ Quý khó nói chuyện.
Nhưng rõ ràng cô đến đây là có việc, vậy mà suốt chặng đường anh chưa hỏi một lời…
Không nghe thấy Lâm Kiều trả lời, Quý Đạc nghiêng đầu nhìn cô: "Khó nói à?"
Anh vốn không phải là người thích xen vào chuyện của người khác, nhưng việc này liên quan đến Quý Trạch, cháu trai của anh, nên anh đành phải hỏi. Nếu Quý Trạch thực sự có đối tượng rồi, anh đương nhiên muốn cháu trai mình lấy người mà nó yêu chứ không bị ép buộc.
"Không phải là khó nói."
Lâm Kiều lắc đầu, cười nhẹ nhàng: "Thực ra chú thím tôi đã tìm được một đối tượng khá tốt cho tôi. Ba anh ta làm giám đốc nhà máy bơm nước ở huyện, nhà có quan hệ rộng."
Mở miệng là có thể sắp xếp việc làm, điều kiện như thế chắc chắn không tồi.
Sau khi phong trào trí thức trở về thành phố, thành phố không có đủ công việc để phân bổ. Ngoài những người may mắn có việc làm chính thức, nhiều người cầm hộ khẩu thành phố vẫn không tìm được việc, huống chi là những người có hộ khẩu nông thôn.
Muốn làm việc ở thành phố, người có hộ khẩu nông thôn phải đổi hộ khẩu thành hộ khẩu thành thị trước đã.
Nếu điều kiện gia đình không tệ thì chắc chắn các phương diện khác có vấn đề. Với con mắt tinh tường của Quý Đạc, anh không nghĩ một cô gái như Lâm Kiều có chủ kiến và biết chừng mực lại phải chạy trốn khỏi nhà chỉ vì muốn cưới một người có điều kiện tốt hơn.