Nếu đúng là anh ta thì càng tốt. Vì anh trông rất điềm tĩnh, lý trí, là kiểu người sẽ cân nhắc thiệt hơn và đưa ra quyết định tốt nhất. Hơn nữa, anh cũng đẹp trai, ít nhất nếu phải đóng giả vợ chồng trong vài năm thì cũng không làm thất vọng đôi mắt của cô.
Trong lòng đã có dự tính nên Lâm Kiều biểu hiện ra bên ngoài cũng rất thoải mái.
Ít nhất không hề thấy sự bối rối của một cô gái nông thôn lần đầu lên thành phố trên người cô. Hai người phía trước không nói chuyện, nhưng cô cũng không cảm thấy không khí im lặng trong xe quá căng thẳng.
Khi xe đến bệnh viện, cuối cùng người đàn ông kia cũng nhìn vào gương chiếu hậu, thấy gương mặt trẻ trung của cô gái đang tựa cằm ngắm cảnh ngoài cửa sổ, bình thản và thoải mái. Bên ngoài ánh nắng chói chang, đôi mi dài của cô khẽ hạ xuống, đôi mắt phượng dài đẹp khẽ nheo lại.
Ánh mắt người đàn ông ngừng lại một chút, cuối cùng anh cũng mở lời: “Cô…”
“Anh cứ lên đi, tôi sẽ đợi trên xe.”
Lâm Kiều quay lại nhìn anh, thấy vẻ ngạc nhiên trong mắt anh bèn cười nói: “Người vừa mới đưa vào bệnh viện, tình hình còn chưa rõ, e rằng bây giờ không tiện để tôi gặp mặt. Tôi có thể đợi ở chỗ khác, đợi khi ông cụ rảnh rồi gặp sau.”
Hai nhà Lâm - Quý đã lâu không qua lại, Lâm Kiều là một cô gái nhỏ tự mình tìm đến, rõ ràng là có chuyện.
Quý Đạc đưa cô theo, chủ yếu vì không rõ quan hệ giữa hai nhà như thế nào, không biết ông cụ có muốn gặp cô hay không. Người đã đến rồi, cũng không thể để Diệp Mẫn Thục cản cô ngoài cửa.
Nhưng ông cụ vẫn chưa rõ tình hình nên cũng không tiện để cô lên ngay. Không ngờ anh còn chưa kịp nói, cô đã tự nghĩ đến điều đó rồi.
Bình tĩnh, to gan, lại rất biết chừng mực trong mọi việc...
Chẳng giống chút nào với một cô gái mới mười tám, mười chín tuổi có gia thế bình thường.
Quý Đạc nhìn kỹ Lâm Kiều hơn: "Vậy cô chờ ở trên xe một lát nhé." Nói xong, anh dặn dò tài xế một câu rồi mở cửa xuống xe.
Tiểu Phương, tài xế của anh là một thanh niên trẻ tuổi, mặt chữ điền, tóc húi cua, thoạt nhìn khá ít nói.
Thời buổi này xe cộ không nhiều, nên những người biết lái xe càng ít, đa số đều học lái từ quân đội, phải biết làm việc và biết cách để nắm bắt cơ hội. Làm tài xế trong quân đội là một công việc tốt, khi xuất ngũ cũng dễ tìm việc hơn.
Chỉ có Tiểu Phương, vì tính cách ít nói và đáng tin cậy nên được phân công làm tài xế cho Quý Đạc.
Quý Đạc không khó tính, nhưng anh thích làm việc nhanh chóng, quyết đoán. Mấy người lính cũ hay khéo mồm mà không làm được việc đã từng bị anh chỉnh đốn. So với những người khéo léo quá mức, Tiểu Phương rõ ràng hợp ý anh hơn.