Cô không xuyên vào năm 1980 trong lịch sử mà xuyên vào một cuốn tiểu thuyết bạn thân đã từng kể với cô.
Trong truyện, cô là một nữ phụ bia đỡ đạn có xuất thân thấp kém nhưng luôn mơ ước trèo cao, là người vợ cũ hay gây rắc rối đã được định sẵn là phải rời sân khấu trước của nam chính.
Cô kết hôn với nam chính theo một lý do rất cũ: Nhà cô có ơn cứu mạng với nhà nam chính. Để trả ơn, gia đình nam chính đã định hôn ước từ bé cho cô và nam chính, hứa sẽ chăm sóc cô cả đời, đảm bảo nửa đời sau của cô sẽ không cần phải lắng lo điều gì.
Nhưng đã là năm 1980 rồi, nam chính đương nhiên không muốn chấp nhận cuộc hôn nhân sắp đặt này.
Nhưng đất nước chỉ vừa mới bắt đầu cải cách, anh ta muốn bỏ công việc hiện tại để bước vào thương trường, nhưng gia đình lại không đồng ý.
Sau nhiều lần xung đột, cả hai bên đều nhượng bộ. Nam chính đồng ý cưới cô, gia đình cũng hứa sẽ không can thiệp vào sự nghiệp của anh.
Sau đó, nam chính mải mê công việc, không về nhà; còn cô thì cảm thấy bị lạnh nhạt, gây chuyện không ngừng.
Đến khi sự nghiệp của nam chính thành công, không còn sợ bị gia đình kiềm chế, cô cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, thành công khiến cho mình trở thành kẻ mà ai cũng ghét.
Cô không chỉ bỏ thuốc vào đồ uống của nam chính mà còn thường xuyên đến công ty anh ta làm loạn, bảo rằng trong công ty nam chính có hồ ly tinh.
Cuối cùng, nam chính không chịu nổi nữa, đưa ra một tờ đơn ly hôn và cưới nữ chính, một người vừa dịu dàng tốt bụng mà gia thế còn tốt hơn cô.
Họ sống hạnh phúc bên nhau đến cuối đời, trở thành cặp vợ chồng mẫu mực trong ngành. Còn cô…
Lâm Kiều không đọc nguyên tác nên cũng không rõ kết cục ra sao.
Cô chỉ biết rằng với tình hình hiện tại, cách giải quyết duy nhất là kết hôn với nam chính.
Cô muốn tự do, còn nam chính muốn tự do trong sự nghiệp. Họ hoàn toàn có thể hợp tác và hưởng lợi cùng nhau, giả vờ làm vợ chồng trong một thời gian. Ngay cả khi nguyên chủ trong sách gây chuyện đến vậy, nam chính vẫn cho cô ấy một khoản trợ cấp lớn, rõ ràng anh ta không phải là người không biết lý lẽ.
Nghĩ đến đây, chiếc xe khách đã lắc lư tiến vào thành phố.
Qua cửa kính bám đầy bụi, Lâm Kiều thấy những dãy nhà cấp bốn san sát, khác xa với hình ảnh thủ đô Bắc Kinh hiện đại mà cô nhớ.
Mãi đến khi xe dừng gần Nam Lâu, từ những ngôi nhà tứ hợp viện bằng gạch xanh, mái ngói xanh thì cô mới thấy trông quen thuộc hơn chút.