Trường An Phú Quý

Chương 30: Tai họa đến nơi, Hứa gia làm trò hề. (2)

Ai cũng có lòng yêu cái đẹp, Hứa Trường An vốn cũng cảm thấy cô nương trước mắt rất đáng thương. Lúc này trong lòng y lại càng thêm thương xót, liếc mắt nhìn Tiêu Thanh Yến bên cạnh. Y thầm nghĩ hôm nay cô nương xinh đẹp này lại có duyên phận với Tiêu Thanh Yến như vậy, cũng không biết Tiêu Thanh Yến sẽ xử lý thế nào.

Tiêu Thanh Yến vốn định hồi phủ, không ngờ Vương phi của hắn lại xuất hiện ở đây. Vậy nên hắn bèn giao chuyện trước mắt cho Hứa Trường An xử lý, rồi trực tiếp rời đi.

Hứa Trường An không ngờ Tiêu Thanh Yến lại giao chuyện này cho y nên nhất thời ngẩn người. Để y xử lý? Y phải xử lý như thế nào?

"Cô nương, ngươi đừng bận tâm đến chuyện báo ân. Hiền Vương là hoàng tử Đại Tiêu, gặp chuyện bất bình ra tay bênh vực dân lành là lẽ đương nhiên. Hiện giờ cô nương nên nhanh chóng an táng cho phụ thân, để lão nhân gia nhập thổ vi an." Thấy Tiêu Thanh Yến đi thẳng thừng như vậy, Hứa Trường An đoán chắc hắn không có ý thu nạp mỹ nhân này lại. Nếu vậy, y cũng không cần phải xử lý gì nhiều, chỉ cần cho cô nương trước mắt chút bạc rồi sai hai hạ nhân giúp nàng ta an táng phụ thân là được.

Kinh Thành là nơi dưới chân thiên tử, chuyện nhỏ cũng có thể thành chuyện lớn. Lời Hứa Trường An nói ra đều đã được cân nhắc kỹ lưỡng, chỉ sợ chuyện này liên lụy đến Tiêu Thanh Yến sẽ gây ra phiền phức cho hắn.

"Dân nữ đa tạ Vương gia, Vương phi. Ân tình của Vương gia, Vương phi, dân nữ xin ghi tạc trong lòng, kiếp sau dù làm trâu làm ngựa cũng nguyện báo đáp ân tình của Vương gia." Nữ tử vẫn luôn giữ thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, khi Tiêu Thanh Yến rời đi, nàng ta cũng không níu kéo đòi báo ân. Lúc Hứa Trường An khuyên giải, đối phương cũng chỉ dập đầu tạ ơn rồi thôi.

Lúc quay người rời đi, Hứa Trường An vẫn còn nghe văng vẳng lời nói của nữ tử kia. Trong lòng y thật sự khâm phục nàng ta, với dung mạo như vậy, trèo lên một gia đình quyền quý trong Kinh Thành cũng không phải chuyện khó. Thế nhưng cô nương ấy vẫn cùng lão phụ thân tự lực cánh sinh, nay phụ thân qua đời, nàng ta không hề nghĩ đến việc dùng thân thể làm vốn liếng mà lên núi hái thuốc kiếm tiền mua quan tài cho phụ thân. Một nữ tử như vậy quả thật hiếm thấy trên đời này.

Sáng sớm Hứa Trường An đã ra ngoài, nên đương nhiên y không hề hay biết chuyện trên triều hôm nay. Trên đường về, y vẫn còn đang nghĩ lúc nãy hai huynh muội kia bị đánh, về nhà không biết sẽ bịa đặt y ra sao? Hứa Trường Anh làm thế nào cũng không ngờ được, hiện tại Hứa Vĩnh Niên đâu còn tâm trí nghĩ đến chuyện đối phó với y, bây giờ ông ta đang hối hận đến xanh ruột rồi.

Nhi tử mà ông ta kỳ vọng nay đã không còn cơ hội bước chân vào quan trường, nữ nhi như hoa như ngọc cũng không thể gả vào nhà tử tế. Còn ông ta, con đường quan lộ cả đời này coi như chấm dứt, chấm dứt rồi!

"Sao lại thế này..." Hứa Doanh Hủy vừa về đến nhà, nàng mới nhắc đến đại ca một câu thì đã bị người phụ thân luôn yêu thương nàng tát một cái vào mặt. Nàng còn chưa kịp hỏi tại sao, lời nói tiếp theo của phụ thân khiến nàng sợ hãi đến mức tê liệt ngã trên mặt đất.

Bên này, Hứa Thiện Đức cũng chẳng khá khẩm hơn. Lúc này, trong đầu hắn ta chỉ có một ý nghĩ: “Hứa gia xong rồi, hắn ta cũng xong rồi!”

"Là lỗi của ta, là lỗi của ta! Ta đã nghĩ sai rồi, ta đã nghĩ sai rồi!" Hiện tại Hứa Vĩnh Niên thật sự hối hận đã làm như thế! Ông ta cứ nghĩ rằng Hứa Trường An là nam nhân, chắc chắn sẽ không được Hiền Vương sủng ái.

Chẳng qua, ông ta lại không nghĩ đến, dù nghịch tử kia có được Hiền Vương sủng ái hay không, bây giờ y đã là chính phi của Hiền Vương, là mặt mũi của Hiền Vương! Hành động ngu xuẩn của nữ nhân Liễu thị chính là đang đánh thẳng vào mặt Hiền Vương!

Xưa nay Hoàng thượng vẫn luôn yêu thương Hiền Vương, nay Hiền Vương đã mất tư cách kế vị, chắc chắn Hoàng thượng sẽ bù đắp cho hắn ở những phương diện khác. Ông ta đã đắc tội với Hiền Vương phi, kết cục như ngày hôm nay là điều tất nhiên!

Dường như Hứa Vĩnh Niên không còn sức lực để ngồi trên ghế, cả người như bị tê liệt, nửa dựa vào ghế, toàn thân không chút sinh khí.

Hứa Thiện Đức quỳ bên cạnh muội muội, giờ đây hắn ta không biết nên an ủi ai trước, càng không biết nên nói lời an ủi như thế nào. Lúc này, Hứa Doanh Hủy không còn tâm trí nghĩ đến phụ mẫu và huynh trưởng sẽ ra sao, trong lòng nàng chỉ nghĩ đến bản thân phải làm gì? Không thể gả vào nhà quan, nàng còn tương lai gì nữa?

Trong đầu Hứa Doanh Hủy suy nghĩ miên man, khổ sở không thể tả. Nàng thật sự hối hận vì ngày trước đã làm mọi chuyện quá tuyệt tình, nếu như ngày ấy nàng chừa cho Hứa Trường An một chút đường sống thì hôm nay bọn họ cũng không đến mức đi đến bước đường này. Còn cả mẫu thân nữa! Nàng vẫn luôn biết mẫu thân ngu xuẩn, ánh mắt thiển cận, phải dựa vào tổ mẫu và phụ thân mới có thể xử lý Dương thị. Nay bà ta đã trở thành nữ chủ nhân chân chính của Hứa gia, bà ta còn điều gì chưa hài lòng, cớ gì còn phải đi trêu chọc Hứa Trường An chứ?

Không! Đúng rồi!

"Đúng rồi! Phụ thân! Người chọc giận đại ca chỉ có mẫu thân, à không, người chọc giận đại ca chỉ là di nương của Hứa phủ mà thôi. Một di nương sao có thể đại diện cho cả Hứa phủ được chứ? Chỉ cần chúng ta giao di nương ra, để đại ca tùy ý xử trí, đại ca nhất định sẽ nguôi giận mà. Đến lúc đó, chúng ta lại nhờ đại ca nói vài lời tốt đẹp với Hiền Vương, đến lúc đó chắc hẳn chuyện nhà ta sẽ có chuyển biến tốt!" Hứa Doanh Hủy đã hoàn toàn sụp đổ rồi. Từ trước đến nay nàng vẫn luôn khinh thường thương nhân, giờ đây thánh chỉ của Hoàng thượng như thế chẳng phải là đang ép nàng vào chỗ chết hay sao? Nàng đã không còn cách nào khác, tuy đây chỉ là ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, nhưng cũng là cách giải quyết duy nhất vào lúc này!

“Muội muội, muội đang nói gì vậy? Muội muốn hại chết mẫu thân sao?" Hứa Thiện Đức hiểu rõ hơn ai hết chuyện Hứa Trường An hận mẫu thân hắn ta đến mức nào. Giao mẫu thân vào tay y, sao mẫu thân còn đường sống được?

Giờ đây Hứa gia như bị mây đen bao phủ, không chỉ mấy chủ tử mà ngay cả đám hạ nhân cũng đều nơm nớp lo sợ trong lòng. Từ khi Hứa Trường An được Hoàng thượng ban hôn, những kẻ không có khế ước bán thân trong tay Hứa gia đều đã lần lượt rời đi. Những kẻ còn lại đều là nô tài bị Hứa gia mua về, tính mạng nằm trong tay Hứa gia, cho nên ai nấy đều như chim sợ cành cong. Hiện tại, nghe lời Hứa Doanh Hủy nói, bất kỳ ai cũng cảm thấy rất có lý.

"Lão gia, nô tỳ lắm miệng, lời mà tiểu thư nói rất đúng ạ!”

"Phụ thân! Phụ thân! Ngài phải nghĩ cho cả Hứa gia chứ!" Thấy phụ thân do dự, Hứa Doanh Hủy sốt ruột vô cùng. Nàng biết phụ thân luôn sủng ái mẫu thân, nhưng dù sao mẫu thân đã lớn tuổi rồi. Qua vài năm nữa nhan sắc tàn phai, phụ thân cũng sẽ nhanh chóng sủng ái thϊếp thất khác. Sớm muộn gì mẫu thân cũng sẽ mất đi sự sủng ái của phụ thân, đến lúc đó cuộc sống của mẫu thân sẽ chẳng dễ chịu gì, chi bằng bây giờ hy sinh bản thân để bảo vệ Hứa gia, như vậy trên dưới cả nhà vẫn sẽ nhớ đến ơn đức của bà ta.

Hứa Vĩnh Niên nào phải do dự, ông ta là đã hoàn toàn rối trí, cả người đều trong trạng thái hoảng loạn. Ông ta đã quen cuộc sống thuận buồm xuôi gió, đâu có ngờ bản thân sẽ có ngày hôm nay! Trong lúc hoảng hốt, nghe nữ nhi nói vậy làm ông ta bỗng nhiên nghĩ, giờ ông ta còn lo lắng làm gì nữa?

Hoàng thượng chỉ phạt Liễu thị và hai đứa con của bà ta mà thôi! Tuy ông ta bị giáng ba cấp, còn bị phạt bổng lộc, nhưng chỉ cần ông ta còn là quan thì Hứa gia vẫn có hy vọng! Bây giờ ông ta mới ngoài bốn mươi, chẳng phải chỉ cần cưới thê tử mới để đối phương sinh con nối dõi cho ông ta là được rồi à? Con cái của Liễu thị không thể làm quan, đâu phải con cái của ông ta không thể làm quan chứ!

"Các ngươi, mau đi gọi tất cả hạ nhân trong nhà đến đây, ta có việc muốn tuyên bố!" Hứa Vĩnh Niên bỗng nhiên tỉnh táo lại, sắc mặt không còn xám xịt như vừa rồi. Hứa Doanh Hủy tưởng rằng phụ thân đã nghe theo lời khuyên của nàng, nhất thời cũng có chút phấn khích. Chỉ có Hứa Thiện Đức vẫn còn quỳ trên mặt đất, trên mặt là biểu cảm không thể tin nổi. Hắn ta không thể nào hiểu được, phụ thân và muội muội đều là người thân thiết nhất của mẫu thân, sao bọn họ có thể bỏ rơi mẫu thân vào lúc này.