Trở về Vương phủ, Hứa Trường An hiếm khi cởi bỏ vẻ thận trọng thường trực, cùng Dương ma ma và đám nha hoàn của y thưởng trà, ngắm hoa trong hoa viên. Nhìn những khóm cúc mùa thu trong sân, Hứa Trường An chợt nhận ra Trung thu sắp đến. Trung thu là ngày lễ quan trọng với mọi nhà, trong cung chắc chắn cũng không ngoại lệ, nên có lẽ Hoàng cung sẽ mở yến tiệc.
"Công tử, ngài thở dài vì chuyện gì vậy? Chẳng phải hôm nay chúng ta đã hả giận một phen rồi sao?" Hôm nay Xuân Vũ vui ra mặt. Trước khi rời đi, nàng còn không quên bày trò nghịch ngợm. Sau khi thiếu gia lên xe ngựa, nàng còn lẩm bẩm, lão gia thật là thiên vị, sao có thể để phu nhân của ông ta muốn làm gì thì làm!
Phu nhân Hứa gia đã qua đời từ ba năm trước, Hứa Vĩnh Niên cũng chưa tái giá, hiện tại Hứa gia lấy đâu ra phu nhân?
Những gia tộc có gốc rễ sâu rộng có lẽ sẽ không quan tâm đến những lời đồn đại này, nhưng Hứa gia căn bản là không như vậy!
"Không sao, ta chỉ là... tự mình dọa mình thôi.” Hứa Trường An không ngu ngốc, nay các hoàng tử của Hoàng thượng đều đã trưởng thành, cuộc tranh giành ngôi vị Thái tử ngày càng trở nên vô cùng kịch liệt. Tuy Tiêu Thanh Yến đã mất tư cách kế vị trong mắt người khác, nhưng dù sao hắn cũng là đích trưởng tử, suy cho cùng vẫn luôn là mối họa lớn đối với những người khác.
Nay bọn họ là một thể thống nhất, nếu y có bất cứ hành động sơ suất gì, Tiêu Thanh Yến đều sẽ bị liên lụy. Vì vậy y càng phải cẩn thận vạn phần, không thể liên lụy đến hắn.
"Thiếu gia, ngài đừng suy nghĩ lung tung nữa. Hôm nay lão gia không quản được chúng ta, dù Liễu thị về nhà cáo trạng thì thế nào? Bọn họ cũng không làm gì được chúng ta, ngài sợ gì chứ?”
"Nói cứ như ngươi biết hết mọi chuyện vậy." Không muốn giải thích nhiều với Xuân Vũ, Hứa Trường An để mặc nàng suy nghĩ như thế.
Chỉ nghĩ đến Liễu thị, Hứa Trường An không nhịn được cười lạnh. Chỉ cần Liễu thị không thêm mắm dặm muối, đổi trắng thay đen thì hôm nay bà ta về nhà chắc sẽ khiến phụ thân đau đầu lắm đây.
Hứa Trường An không biết rằng, Hứa Vĩnh Niên đâu chỉ là đau đầu. Sau khi Liễu thị mang theo một bụng tức giận về nhà, miệng không ngừng mắng chửi, kể lể chuyện hôm nay với Hứa Vĩnh Niên, Hứa Vĩnh Niên tức đến nỗi không nói nên lời. Ông ta chỉ tay về phía Liễu thị, toàn thân run lên vì tức giận, miệng không thể thốt nên lời, cuối cùng lại phun ra một ngụm máu rồi ngất lịm đi.
Hứa Vĩnh Niên vừa ngất, Liễu thị hoàn toàn hoảng loạn, bà ta khóc lóc thảm thiết như trời sắp sập xuống. Sau đó bà ta cứ quỳ trước giường của Hứa Vĩnh Niên, nắm chặt lấy tay ông ta, vừa khóc vừa tiếp tục mắng chửi Hứa Trường An.
"Biểu ca, cho dù huynh có xót muội cũng phải bảo trọng thân thể chứ, sao có thể vì tên tiểu súc sinh đó mà tức giận đến mức sinh bệnh thế này!" Liễu thị thật lòng lo lắng sợ hãi. Đúng là bà ta hy vọng bà già Liễu thị kia chết quách đi cho rồi, nhưng Hứa Vĩnh Niên thì không thể xảy ra chuyện gì. Dù Hứa lão phu nhân có thương bà ta nhưng hiện giờ bà già đó cũng chỉ là gánh nặng, suy cho cùng Hứa Vĩnh Niên mới là bầu trời của bà ta và các con.
Hứa Vĩnh Niên từ từ tỉnh lại, nghe thấy tiếng khóc lóc thảm thiết của Liễu thị và những lời mắng nhiếc Hứa Trường An không ngớt ở bên tai. Hứa Vĩnh Niên liếc nhìn Liễu thị một cái, rồi nhắm mắt lại, thẳng tay giáng cho bà ta một bạt tai!
“Đồ nữ nhân ngu ngốc! Ngươi là muốn hại chết ta, hại chết ta!” Hứa Vĩnh Niên biết bản thân thiên vị, biết những việc làm của ông ta đã vượt quá lễ pháp, nhưng những chuyện này đều là chuyện nhà của ông ta, chỉ cần người đời không biết, cho dù ông ta có trực tiếp gϊếŧ chết Dương thị, phế truất đích tử, người khác cũng chẳng thể nói được gì. Nhưng mà ả nữ nhân ngu ngốc này lại ngu xuẩn đến mức đứng trước mặt nhiều người, thậm chí cả thị vệ trong phủ, nói thẳng việc ông ta đã làm trái với lễ pháp ra cho mọi người cùng nghe!
Liễu thị bị đánh đến mức mơ hồ, bà ta không biết bản thân đã làm sai điều gì, tại sao biểu ca lão gia của bà ta lại đánh bà ta!
"Lập tức nhốt nữ nhân ngu xuẩn, con tiện nhân này vào phòng chứa củi! Mau phái người đến phủ Hiền Vương, nói rằng tổ mẫu của Hiền Vương phi bệnh nặng, rất nhớ cháu trai, bảo y ngày mai nhanh chóng quay về Hứa phủ thăm nom tổ mẫu.” Hứa Vĩnh Niên vốn định đích thân đến phủ Hiền Vương, nhưng nghĩ lại vẫn thôi, ông ta đi cũng chưa chắc có kết quả gì, vẫn nên lấy lý do mẫu thân của ông ta bị bệnh để tên tiểu súc sinh kia quay về là tốt nhất.
Liễu thị hoàn toàn không biết bà ta đã sai ở đâu, sao biểu ca lại đối xử với bà ta như vậy. Lúc bị hạ nhân lôi vào phòng chứa củi, bà ta chỉ có thể gào khóc thảm thiết.