Lúc Tiêu Thanh Yến còn ở đây, Hứa Trường An vẫn chưa cảm thấy gì, đợi đến khi hắn vừa đi, y lập tức cảm thấy vết thương trên tay đau dữ dội. Sau khi gọi Xuân Vũ và Dương ma ma đến, Hứa Trường An để Đông Tuyết theo Xuân Vũ về phòng bôi thuốc, nơi này chỉ cần Dương ma ma hầu hạ y là được.
Sau này y còn phải gả hai nha hoàn này ra ngoài, vậy nên hiện giờ nếu có việc gì tiếp xúc đến thân thể y thì Hứa Trường An đều không cho các nàng làm.
“Khoan đã!” Nói tới hôn sự của hai nha hoàn, trong vương triều Đại Tiêu bọn họ có tục lệ, nha hoàn đi theo tân nương có thể trở thành nha hoàn thông phòng của tân lang, về phần nha hoàn thông phòng này có thể trở thành thϊếp thất chính thức hay không thì còn phải xem chủ tử của các nha hoàn có được tân lang sủng ái hay không.
“Ma ma, phải chăng có tục lệ như vậy đúng không?” Dù Hứa Trường An không biết suy nghĩ trong lòng của hai nàng, nhưng bản thân y cũng không đồng ý. Thϊếp thất của gia đình bình thường cũng phải dựa vào người khác mà sống sót trong hậu trạch. Huống chi ở Vương phủ nhà cao cửa rộng này, sau này ngoại trừ hai Trắc phi sắp vào cửa, không biết còn có bao nhiêu thê thϊếp đây. Lòng người khó đoán, hai nha hoàn kia đều không có tâm cơ gì, nếu thật sự trở thành nữ nhân của Tiêu Thanh Yến, vậy chỉ có con đường chết.
Dương ma ma không ngờ thiếu gia nhà mình lại đột nhiên nói tới chuyện này, tuy Dương ma ma không đành lòng, nhưng bà ấy vẫn cắn răng mở miệng nói: “Thiếu gia, nô tỳ biết ngài thương hai nha hoàn kia. Thế nhưng hiện giờ, con đường tốt nhất của các nàng đồng thời cũng là sự hỗ trợ lớn nhất cho thiếu gia, đó là làm người của Vương gia. Dù thiếu gia là chính thê của Vương gia, nhưng ngài là nam nhân, không thể sinh con nối dõi, đây chính là đại kỵ! Dù ngài được Hoàng thượng đích thân ban hôn, Vương gia không dễ dàng bỏ rơi ngài, nhưng nếu không có Vương gia kính trọng, cuộc sống sau này của ngài ở Vương phủ cũng rất gian nan.” Thấy thiếu gia nhà mình không phản đối, còn chăm chú lắng nghe, Dương ma ma vừa cẩn thận bôi thuốc cho thiếu gia nhà mình, đồng thời nói tiếp.
“Không bao lâu nữa Trắc phi sẽ vào cửa, nếu có người lọt vào mắt xanh của Vương gia, được ngài ấy sủng ái thì việc hạ sinh hài tử chỉ là chuyện sớm muộn. Thiếu gia, lão nô biết ngài không thích nghe những lời như vậy, nhưng lần này, ngài nhất định phải nghe theo lão nô. Ngài vẫn nên nhanh chóng sắp xếp Đông Tuyết và Xuân Vũ thị tẩm, tốt nhất nên mang thai hài tử trước Trắc phi, để được danh chính ngôn thuận nuôi dưỡng hài tử. Như vậy, ngài vừa có vị trí chính thê, còn có hài tử kề bên, ngày sau sẽ không cần lo lắng nữa.”
“Ma ma, bà yên tâm, ta sẽ sắp xếp.” Có vị trí chính thê, có con nối dõi bên cạnh thì sẽ an gối không lo ư? Hứa Trường An không muốn nhiều lời với Dương ma ma, y biết Dương ma ma cũng muốn tốt cho y, những lời bà ấy nói cũng hợp lý.
Thế nhưng, mẫu thân y chính là bài học tốt nhất, hà cớ gì phải vì tương lai tràn ngập thay đổi mà hy sinh Xuân Vũ và Đông Tuyết chứ.
Chẳng phải mẫu thân của y cũng là chính thất phu nhân sao? Chẳng phải y cũng là trưởng tử của phụ thân đấy sao? Nhưng có ích lợi gì chứ? Từ khi có ký ức đến nay, mẫu thân đã ở trong một tiểu viện hẻo lánh, y cũng chưa từng được phụ thân yêu thương.
Lúc Hứa Trường An bốn tuổi đã biết đọc ngàn chữ, bảy tuổi đã thông thạo Ngũ thư, chín tuổi đã có thể làm thơ, nhưng có ích lợi gì chứ? Đâu thể sánh bằng nhi tử của Liễu thị, chỉ cần học thuộc một bài thơ cổ có sẵn là có thể khiến phụ thân vui vẻ.
Nghĩ tới mẫu thân, Hứa Trường An lại nhớ tới những ngày tháng trước kia. Sau khi mẫu thân mất, y bị phụ thân đuổi đến nông trang. Trước kia lúc ở Hứa phủ, tuy phụ thân thiên vị, cũng không hỏi thăm gì tới y và mẫu thân, nhưng từ nhỏ đến lớn, y chưa từng trải qua cuộc sống khổ cực gì.
Từ ăn mặc, chỗ ở, đi lại, mẫu thân đều chăm sóc chu toàn, sau khi đến thôn trang, y mới biết được, sự chịu khổ mà bản thân tự nhận lúc trước vốn chẳng đáng kể gì. Ít nhất khi mẫu thân còn sống, y muốn ăn món gì mới lạ thì mẫu thân đều sẽ thỏa mãn y, nhưng đến thôn trang, không chỉ bị nô bộc chế nhạo mà ăn mặc ngày thường, chỗ ở hay đi lại đều phải tự thân chuẩn bị. Thậm chí nếu không may bị nhiễm phong hàn, muốn đi lấy thuốc cũng phải để một nữ nhi như Đông Tuyết tự lên tiệm lấy thuốc, vì vốn dĩ y chẳng sai khiến được người hầu trong thôn trang.
“Khụ khụ!” Mỗi khi nhớ tới mẫu thân cùng những ngày tháng khổ cực ở nông trang, Hứa Trường An sẽ kích động đến nỗi khí huyết dâng trào, tay chân lạnh lẽo khiến toàn thân y phát run.
“Thiếu gia, bệnh phong hàn của ngài đã đỡ nhiều rồi, nhưng sao ho khan vẫn không đỡ đi chút nào vậy? Bệnh tình đã kéo dài gần một tháng rồi. Thiếu gia, không bằng xin Vương gia mời ngự y trong cung đến xem đi, bây giờ ngài…”
“Ma ma, sau này tốt nhất không nên nói những lời như thế. Lời Vương gia không muốn nghe nhất chính là lời mà bà vừa nói.” Vương phi sao? Thân phận Vương phi này sẽ chỉ khiến Tiêu Thanh Yến cảm thấy khó chịu. Hiện giờ, chuyện một nam nhân trở thành Vương phi của hắn chắc hẳn đã là vảy ngược trên người hắn rồi. Y cũng không chán sống, sao lại phải tự chuốc lấy rắc rối?
“Ma ma, bà gọi quản gia đến đây, ta có việc muốn hỏi ông ấy.”
“Thiếu gia, ngài cứ nghỉ ngơi đi, nô tỳ sẽ đi ngay.”