Trường An Phú Quý

Chương 12: Tĩnh Vương (2)

“Dừng tay! Xin hỏi vị tiên sinh này, tại sao ngươi lại đánh đập những người tay không tấc sắt này?” Nhìn những người gầy như que củi đang nằm trên đất, cả người đầy rẫy vết thương, cũng không biết bọn họ đã phải chịu bao nhiêu ngược đãi.

“Ngươi là ai? Sao lại dám lên tiếng thay tên tiện dân này?”. Dáng vẻ đối phương vô cùng cao ngạo, dù đang nói chuyện với Hứa Trường An, nhưng vẫn tiếp tục vung roi da xuống đánh những người đang nằm trên đất!

Thậm chí, ngay lúc Hứa Trường An đang định nói tiếp, người kia đã quất roi da về phía y! Đông Tuyết phản ứng kịp thời, nghiêng người che phía trước y. Nhưng dù sao nàng ấy cũng là một nữ tử nhỏ bé, cánh tay phải của Hứa Trường An vẫn bị đuôi roi quất qua, lập tức cảm thấy đau rát.

“Đông Tuyết! Ngươi không sao chứ?” Cánh tay của y chẳng qua là bị chạm một chút mà đã cảm thấy đau nhức như vậy, thì không biết Đông Tuyết đã đau đến nhường nào!

“Thiếu gia, nô tỳ không sao.”

“Ha ha ha ha, thật đúng là chủ tớ tình thâm! Đáng tiếc các ngươi không nên cản đường bản vương, không nên ngăn cản bản vương dạy dỗ những kẻ xâm lược quấy nhiễu dân chúng như lũ tù binh Bắc Địch này!”

Cái gì? Người này thế mà tự xưng là bản vương?

Hứa Trường An từng tham gia khoa cử, cũng từng thi đỗ, lại sống ở Kinh Thành dưới chân Thiên tử nhiều năm. Vì vậy, y cũng biết một vài chuyện ở trong triều.

Đương kim Hoàng thượng có tổng cộng có bốn hoàng tử và một công chúa. Mặc dù Hoàng thượng rất sủng ái hai vị Hoàng tử mà Tiên Hoàng hậu để lại, nhưng vị Hoàng tử được phong vương đầu tiên lại là Tam hoàng tử Tiêu Thanh Triển do Quý phi sinh ra. Chẳng lẽ người này là Tam hoàng tử?

Không phải lúc này hắn đang ở chiến trường phương Bắc hay sao?

“Bái kiến Tĩnh Vương điện hạ.”

Tĩnh Vương không ngờ người mang dáng vẻ thư sinh này lại có thể nhận ra thân phận của hắn. Tĩnh Vương nhìn dân chúng xung quanh đang xem náo nhiệt, quyết định sẽ dạy cho tên thư sinh không biết trời cao đất dày này một chút.

“Tất cả nghe lệnh! Đánh chết những tên Bắc Địch này cho bản vương. Sau đó, mỗi người có mặt ở đây đều phải đánh bọn chúng ba roi, còn không sẽ không được rời đi!”

Tam hoàng tử vừa nói xong, không riêng gì Hứa Trường An mà dân chúng đang xem náo nhiệt xung quanh đều sợ hãi, sắc mặt trắng bệch. Mặc dù những người này là người của địch quốc, nhưng nhìn họ bây giờ quả thật rất đáng thương. Dù chạy thế nào cũng không thoát khỏi chữ “chết”, vậy mà đến khi chết rồi vẫn phải chịu thêm roi!

“Điện hạ, xin ngài suy nghĩ lại! Tĩnh Vương điện hạ, tuy những người này là người Bắc Địch. Nhưng bọn họ cũng là tù binh của Đại Tiêu chúng ta, chúng ta không thể đối xử với họ như vậy, như thế...”

“Hừ! Nếu không đối xử như vậy thì ngươi muốn bản vương xử như thế nào? Hàng năm Đại Tiêu ta có biết bao nhiêu dê bò bị cha ông của bọn chúng cướp đi, biết bao dân chúng bị cha ông của bọn chúng cướp bóc, biết bao nhiêu binh sĩ đã chết dưới lưỡi đao của tổ tiên bọn chúng! Dù bản vương có máu uống xẻ thịt bọn chúng cũng không thể giải nổi mối hận trong lòng, như vậy là đã quá khoan dung với bọn chúng rồi!” Tĩnh Vương Tiêu Thanh Triển mười tuổi đã vào quân doanh, mười hai tuổi đã theo ông ngoại xuất chinh chiến đấu. Hiện tại hắn đã mười tám tuổi, tính sơ qua thì số trận chiến lớn nhỏ mà hắn tham gia có thể lên đến hàng chục.

Người không trải qua chiến tranh, vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu chiến tranh tàn khốc bao nhiêu. Cho dù đang nhìn về phía đám tù binh Bắc Địch, Tiêu Thanh Triển vẫn như đang nhìn hàng nghìn hàng vạn quân địch vung lưỡi đao về phía hắn. Cả người hắn tràn đầy sát khí, dân chúng xung quanh sợ hãi, không ai dám lên tiếng.

“Không có gì là không thể! Một kẻ thư sinh chỉ biết đọc sách như ngươi đã từng thấy lũ người Bắc Địch dùng đầu của những nam nhân Đại Tiêu ta làm vũ khí tấn công thành chưa?” Từng chiếc đầu lâu bay đến, đều là những huynh đệ cùng hắn vào sinh ra tử…

“Người đâu! Chặt chúng ra thành từng mảnh, băm xương nghiền thịt chúng cho ta!”

“Điện hạ, xin chờ một chút! Ta là tân Vương phi của Đại hoàng tử Hiền Vương, ta có chuyện muốn nói với điện hạ, xin điện hạ chờ một lát!” Khi biết được thân phận của những người này, Hứa Trường An cũng không cảm thấy thương xót cho bọn họ nữa. Thế nhưng y không thể để bọn họ chết ở chỗ này được, càng không thể để họ chết như lời Tĩnh Vương nói.

Đại hoàng tử đúng là cưới một nam thê vào phủ, lại là Hoàng đế tự mình ban hôn, đây là điều mà cả Đại Tiêu ai cũng biết.

“Điện hạ, có cho ta mười lá gan ta cũng không dám mạo danh Hiền Vương phi. Ta có lời muốn nói với ngài, ngài có thể xuống ngựa trước không?”

Tiêu Thanh Triển xoay người xuống ngựa, hắn muốn biết vị hoàng tẩu này của hắn muốn nói gì.

“Điện hạ, mọi người trên thế gian đều bênh vực cho kẻ yếu thế. Tuy bọn họ là người Bắc Địch, nhưng bây giờ họ là người tay không tấc sắt, nhìn rất đáng thương, ngài…”

“Không được! Bản vương sẽ không tha cho bọn họ.”

Nhìn dáng vẻ quyết liệt của Tiêu Thanh Triển, Hứa Trường An thở dài. Người đáng thương cũng có chỗ đáng giận, người làm tướng thì không thể có lòng dạ của nữ nhân. Nhưng mà cũng không thể mang tiếng tàn bạo, hơn nữa hắn còn là một Hoàng tử có khả năng kế thừa ngôi vị Hoàng đế.

“Tam đệ, ngài hiểu lầm rồi.” Hứa Trường An không muốn để cho người khác nghe được nên cố ý nói nhỏ, thanh âm chỉ đủ để hai người có thể nghe được, y tiếp tục nói: “Xử trí những người này như thế nào là do ngài làm chủ, có thể ở bất cứ chỗ nào nhưng không nên ở đây. Nếu không ngày mai ở trong triều ngài sẽ bị Hoàng thượng trách mắng. Đến lúc đó Quý phi nương nương lại phải lo lắng cho ngài.”

Hứa Trường An vừa dứt lời, Tiêu Thanh Triển lập tức giật mình. Tính tình hắn ngay thẳng, cương liệt, không có nghĩa là hắn ngu ngốc. Hắn hiểu ý của Hứa Trường An, nhưng mà…

“Ha ha ha! Bản vương không cần cái danh tiếng vô dụng đó. Bản vương chỉ muốn Bắc Địch bị tiêu diệt, trăm họ ở phương Bắc của Đại Tiêu ta sẽ không bao giờ phải chịu khổ vì chiến loạn nữa!”

Tĩnh Vương và đội hộ vệ phía sau dần biến mất cùng với tiếng cười châm biếm. Những người nằm trên đất không bị gϊếŧ như lời Tiêu Thanh Triển, nhưng Hứa Trường An biết bọn họ cuối cùng cũng sẽ không chạy thoát được một chữ “chết”. Đó vốn dĩ là chuyện đương nhiên, có thể nói ăn miếng trả miếng chính là quy tắc sinh tồn trên thế gian này.