Trường An Phú Quý

Chương 10: Hồi gia, quyền lực của Vương phi (2)

Cái gọi là nhổ cỏ nhổ tận gốc. Mặc dù hiện tại Tiêu Thanh Yến không còn tư cách kế thừa đại thống, nhưng hắn là trưởng tử của Tiên Hoàng hậu, cũng là đích Hoàng tử. Chỉ cần hắn vẫn tồn tại thì vẫn luôn là mối đe dọa đối với người khác!

"Bổn vương còn có việc, ngươi tự xem mà lo liệu chuyện ở đây đi!"

"Vâng, Vương gia." Tiễn Tiêu Thanh Yến đi, Hứa Trường An cảm thấy thoải mái hơn. Còn chưa kịp mở miệng, quản gia đã tiến lên nói: "Vương phi, lão nô sẽ nhanh chóng giao sổ sách của vương phủ đến viện của ngài. Khế ước bán thân của hạ nhân vẫn do Vương gia giữ, còn chìa khóa nhà kho ở trong tay lão nô. Một lát nữa lão nô sẽ dẫn Vương phi đến khố phòng để kiểm kê đồ đạc. Còn một việc nữa, đến nay Vương gia vẫn chưa có một thϊếp thất nào có danh phận. Thế nhưng vẫn có hai hầu phòng của Vương gia do trong cung đưa đến, ngài có muốn gặp họ không?" Chỉ là nha hoàn hầu phòng không có danh phận thì không có tư cách dâng trà cho Vương phi hay được Vương phi công nhận. Tuy nhiên bây giờ Tiêu Thanh Yến chỉ có hai nha hoàn hầu phòng này, đương nhiên quản gia phải nhắc đến họ.

"Gọi họ đến đây." Dù nữ nhân của Tiêu Thanh Yến không có danh phận, Hứa Trường An vẫn muốn gặp họ. Họ đã hầu hạ Tiêu Thanh Yến từ khi hắn trưởng thành, đã trôi qua nhiều năm như vậy mà Tiêu Thanh Yến không đuổi họ đi, chắc hẳn cũng có tình cảm với họ. Y cũng nhân tiện xem Tiêu Thanh Yến thích mẫu người nào, liệu có nên giúp hắn chọn thêm hai thị thϊếp nữa không, giống như việc giúp phu quân tìm nữ nhân cũng là bổn phận của chính thê vậy.

"Đúng rồi, hôm qua điện hạ được phong Vương, đây là chuyện lớn đáng ăn mừng, toàn phủ đều có thưởng. Quản gia, lát nữa ông phân phát cho các nha hoàn, ma ma và quản sự có công trong phủ, mỗi người sẽ mười lượng bạc, những người còn lại thì được thưởng năm lượng. Ta về trước, ông bảo mọi người đi lĩnh thưởng, rồi dẫn hai nha hoàn hầu phòng của Vương gia đến gặp ta." Y bất ngờ làm việc này nên cũng không thông báo trước với Dương ma ma. Hứa Trường An không biết liệu việc làm của y có đúng không, chỉ nhớ rằng trước đây khi nhi tử của Liễu di nương ra đời, phụ thân đã từng thưởng như vậy, nhưng số lượng thì chênh lệch khá xa so với những gì y vừa nói. Hứa phủ không thể so sánh với Vương phủ nên việc y vừa mới ban thưởng có lẽ không có vấn đề gì.

Hứa Trường An ôm tâm lý nếu phát sinh thêm thì y lại tự bù vào là được. Mặc dù y là Vương phi nhưng sinh hoạt thường ngày lại đều được giao cho mọi người trong phủ, tốt hơn hết là khiến cho bọn họ thích một chủ tử như y.

Người trong phủ ai cũng vui vẻ, thường thì nô bộc trong vương phủ đều là gia nô, số lượng đông, mỗi lần ban thưởng thì ngay cả quản sự cũng chỉ nhận có năm lượng bạc, còn người phía dưới thì chỉ có hai lượng bạc mà thôi. Giờ thậm chí hạ nhân có địa vị thấp nhất vương phủ cũng có thể nhận được năm lượng bạc, tất nhiên mọi người đều vui mừng.

Bọn hạ nhân đều đã không còn chú ý đến thân phận nam nhân của tân Vương phi nữa mà chỉ nói Vương phi hòa nhã và hào phóng, là một chủ tử dễ gần, sau này sẽ tận tâm phục vụ.

Hai nha hoàn hầu phòng của Tiêu Thanh Yến, một người tên là Tử Ngọc, một người tên là Tử Yến đều đến từ trong cung, tên gọi cũng do chủ tử trong cung đặt.

"Nô tỳ bái kiến Vương phi."

"Đứng lên đi." Cả hai cùng cúi đầu. Hứa Trường An không giỏi giao thiệp với nữ nhân nên cũng không định giữ họ ở lại quá lâu, chỉ muốn thưởng thêm cho họ một chút.

"Ta là nam nhân, đương nhiên không tiện hầu hạ Vương gia. Vì vậy, ngày thường vẫn phải nhờ các ngươi chăm sóc Vương gia nhiều đấy!" Nữ nhân mà, bọn họ thích nhất là trang sức và y phục đẹp, Hứa Trường An đã thưởng cho hai người không ít, cuối cùng còn dặn dò những điều họ muốn.

Tuy hai người rất ngạc nhiên trước sự thẳng thắn của y, thậm chí y còn thành thật thừa nhận rằng bản thân không thích hợp để hầu hạ Vương gia. Thế nhưng đó không phải là điều mà họ cần để ý đến, tóm lại bọn họ chỉ cần vui vẻ nhận thưởng rồi rời đi là được.

Tất cả những hành động này của Hứa Trường An tất nhiên sẽ có người báo cáo lại cho Tiêu Thanh Yến, hắn nghe đến cuối nhưng vẫn không có biểu cảm gì. Quản gia không biết chủ tử của ông có hài lòng với vị Vương phi này không nên không dám phát biểu ý kiến. Tuy nhiên, nhìn sắc mặt của Vương gia thì xem ra cũng không đến nỗi không hài lòng với Hứa Trường An, vậy thì sau này ông phải đối xử với Vương phi chu đáo hơn.