Sát Nhân

Chương 3.2

Người đàn ông nhìn bạn xuống xe rồi một người ở trong xe hồi lâu mới lái xe rời đi.

Hắn lại quay lại nhà hàng lúc trước, ở đây vẫn không có một bóng người, tiếng đàn đã dừng lại, bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ.

“Đồ ở đâu?”

“Theo lời ngài dặn thì thứ đó vẫn còn ở chỗ kia. Để tôi dẫn ngài.”

“Không cần”

Hắn đi đến chỗ khuất nhất. Đồ còn trên bàn, không bị động qua.

Hắn đưa bạn trở về nhà, lúc tới dưới lầu bạn mới nhớ hỏi hắn.

“Tôi không biết nên gọi anh là gì...”

Hắn nhìn bạn, cười cười “Em muốn gọi thế nào cũng được.”

“Hả? Tôi nói là... Tên...”

“Diệp, tôi không hy vọng em gọi tên đầy đủ của tôi nên tôi sẽ không nói ra.”

“À... Vì sao thế” Không phải đã nói sẽ tìm hiểu nhau ư?

“Bởi vì như vậy rất mập mờ mà tôi lại rất thích cảm giác này.”

“Ừm... Tôi về đây.” Bạn mặt đỏ hồng, quyết định kết thúc đề tài vừa rồi.

“Được, em đi đi.”

Người đàn ông mở cửa phòng đi đến trước cửa sổ cực lớn. Hắn vừa nhìn cảnh đêm bên ngoài, vừa vuốt ve đồ trong tay.

Dao nĩa, khăn giấy bạn đã dùng và sợi tóc bạn vô ý rơi xuống vào giữa trưa. Đây đều là chiến lợi phẩm của hắn. Hắn đặt chúng lên chỗ trái tim đang đập, nhẹ nhàng thở hổn hển.

Bạn trở về nhà, ngồi trên sô pha nhớ lại chuyện xảy ra hôm nay thì đột nhiên vang lên tiếng đập cửa. Bởi vì bạn sống một mình nên bạn cẩn thận nhìn từ mắt mèo, và không có một bóng người.

Bạn có chút do dự, nhưng vẫn chậm rãi mở cửa. Bên ngoài đèn cảm ứng sáng lên, bạn thấy được một bức thư trắng trên mặt đất. Bạn nghĩ trễ vậy rồi mà ai còn đặt nó ở đây. Bạn vừa nghĩ, vừa nhặt nó lên.

Đóng cửa lại, bạn ngồi trên sô pha đánh giá lá thư. Lá thư không phải trắng hoàn toàn mà có hoa văn vàng đậm, rất dày chắc, chỗ dán bức thư thì dùng sáp đỏ. Bạn nghĩ thời đại này rồi mà còn có người viết thư cho mình ư? Bạn mở lá thư ra, trên một tờ giấy trắng chỉ có hai chữ.

“Rất vui.” bạn đọc lên, không hiểu ra sao. Đây là thế nào? Là cái gì đây? Hai chữ này không phải viết tay mà được đóng máy ra.

Bạn đánh giá nửa ngày vẫn không có manh mối, nên bạn chụp một tấm ảnh đăng lên trang cá nhân. "Tôi nhặt được cái này ở cửa nhà."

Người đàn ông tắm rửa xong đi ra, khi đang bỏ đồ hôm nay lấy được vào một hộp gỗ tinh xảo, thì điện thoại vang lên, hắn nhìn thấy bài viết bạn đăng. Hắn cười dịu dàng, vuốt avatar của bạn.

“Rất vui.” Hắn nghĩ, cho nên bạn cảm nhận được hắn vui sao? Không lâu nữa, bạn sẽ nhận được vô số món quà từ hắn.

Hắn ngủ không được, ôm cái hộp cuộn tròn ở trên giường. Thỉnh thoảng sờ sờ, cọ mặt lên nó. WeChat vang lên, hắn nhận được lời chúc “Ngủ ngon” từ bạn.

Hắn có chút ảo não, làm sao bây giờ, hạnh phúc đến khiến hắn muốn ngất đi. Hắn thấy bạn thế nào cũng đáng yêu. Vừa giận liền viết lên mặt, vui cũng viết lên mặt. Bạn ngây thơ thật sự quá làm người khác thích.

Tai hắn bắt đầu đỏ lên, sau khi trả lời tin nhắn thì hắn mở nhạc lên, giọng bạn phát ra trong bóng đêm.

“Xin lỗi, hôm qua xem anh trở thành tài xế. Tôi lên sai xe.”



“Cảm ơn anh đưa tôi tới đây... Anh... Ừm... Nếu anh không bận thì giữa trưa tôi có thể mời anh ăn cơm không?…”

Giọng nói bạn vờn quanh trong căn phòng tối tăm, người đàn ông choáng váng ngã vào trên giường. Trên mặt hắn hiện lên vẻ dịu dàng, tai đỏ ửng đi vào giấc ngủ. Ngày mai nhanh lên đến đi, hắn chưa từng ghét bóng tối đến thế.