Chương 22: Trên đầu chữ sắc có một con dao
“Tiểu thịt tươi” Thẩm Tri Dao vui vẻ nói “Thích chứ! Ai lại không thích tiểu thịt tươi?”
Diệp Cẩm Nhiên sửng sốt “Vậy vì sao cô lại có thái độ như vậy với Tiền Tôn Hạo trên chương trình?”
Thẩm Tri Dao chớp chớp mắt “Tôi thực sự không có ấn tượng gì với hắn, cho nên không thể giả vờ thích hắn được. Hơn nữa hắn chính là không bằng người khác! Quyền cước đã kém còn không bằng lòng bị người khác nói?”
Quan trọng nhất là, tên Tiền Tôn Hạo này, bản thân hắn cũng không có gì đáng để cô tôn trọng.
“Không được đổi chủ đề.” Diệp Cẩm Nhiên nói “Cho nên cô rất thích tiểu thịt tươi?”
Thẩm Tri Dao gật đầu “Ừm, xác thực tôi rất thích phong cách chàng trai mèo con này?”
“Mèo con? Không phải hay gọi là cún con sao?”
Thẩm Tri Dao cười nói “Tôi thích mèo, mèo rất tốt! Chờ sau này có thời gian, tôi nhất định phải nuôi một con.”
Diệp Cẩm Nhiên nhíu mày “Nuôi một tiểu thịt tươi?”
Thẩm Tri Dao cạn lời “Là nuôi một con mèo…”
Trong đầu người đàn ông này đang nghĩ cái gì vậy? Đối với người tham tài lại háo sắc như cô, đương nhiên phải để tiểu thịt tươi nuôi cô chứ!
Sao có thể chi tiền cho tiểu thịt tươi được? Nằm mơ đi!
“…”
Một đường thẳng đến cao ốc Thanh Nguyệt, Thẩm Tri Dao nhìn những cửa hàng lộng lẫy, chà chà hai tay, mắt sáng rực nóng lòng muốn thử.
Diệp Cẩm Nhiên nhìn cô, đột nhiên cảm thấy bản thân nên thực hiện trách nhiệm của một người đàn ông “Cô thích cái gì cứ mua, tôi trả tiền.”
“Được!!!”
Thẩm Tri Dao dùng sức gật đầu, ánh mắt đảo một vòng, cuối cùng dừng lại trước một cửa hàng có biển hiệu màu vàng khắc chữ tiếng Anh “Tôi muốn vào trong xem thử!”
Diệp Cẩm Nhiên lên tiếng: “Ừ, đi đi!”
Hai người vào cửa hàng. Thẩm Tri Dao đeo khẩu trang, mặc bộ đồ thể thao, chỉ để lộ một đôi mắt hạnh xinh đẹp bên ngoài.
Mà Diệp Cẩm Nhiên đứng bên cạnh, tuy rằng cũng mang theo khẩu trang, nhưng khí thế bức người lại khiến cho người khác có cảm giác áp bức khó tả.
“Cái này, còn có cái này, cái này, cái này. Quên đi, đưa cho tôi mấy cái này. Tôi muốn thử một chút.”
Nhân viên cửa hàng liếc nhìn Diệp Cẩm Nhiên bên cạnh Thẩm Tri Dao, gọi người mang quần áo giúp cô vào phòng thay đồ.
Màu trắng thanh lịch, màu vàng trẻ trung, màu xanh lam khí chất.
Cho dù không tháo khẩu trang xuống, dáng người của Thẩm Tri Dao cũng vô cùng cuốn hút.
“Thế nào? Cái nào đẹp?”
Thẩm Tri Dao mặc một chiếc váy màu đỏ, cả người giống như quả cầu lửa chiếu vào mắt hắn.
Diệp Cẩm Nhiên lấy lại tinh thần “Đều đẹp, đóng gói hết lại đi!”
Thẩm Tri Dao sửng sốt. Cô vốn chỉ muốn chọn vài chiếc, dù sao vẫn còn rất nhiều cửa hàng khác.
Nhưng nếu Diệp Cẩm Nhiên nói như vậy, vậy đều lấy đi! Thế nào thì cô vẫn được hời”
Khác với trung tâm thương mại thông thường như Hoa Ngu, một món đồ trong cao ốc Thanh Nguyệt rẻ nhất cũng phải vài chục nghìn tệ.
Cô vừa thử khoảng 10 chiếc váy, thời điểm lướt qua máy Pos tính tiền. Trời ạ, ba trăm năm mươi nghìn tệ?
“Còn muốn đi chỗ nào?”
Giao quần áo cho người giúp việc phía sau, Diệp Cẩm Nhiên hỏi Thẩm Tri Dao.
Thẩm Tri Dao chỉ vào cửa hàng Tom Ford cách đó không xa, hai mắt lấp lánh ánh sao “Đi đến đó!”
Diệp Cẩm Nhiên cong môi “Được.”
Một chiếc túi Tom Ford cũng đủ bù cho tổn thất tiền công của cô. Dù sao cô chỉ là một người mới, cho dù nhận đủ tiền, sợ là không thể mua nổi một cái đâu.
“Này này, còn có này, ngoại trừ mấy chiếc kia, tôi đều muốn!”
Khóe miệng cửa hàng trưởng giật giật “Cô à, cô vừa nói cái gì?”
“Tôi nói…”
Lời còn chưa dứt, Diệp Cẩm Nhiên đã đem thẻ đưa trước mặt cửa hàng trưởng “Làm theo lời cô ấy nói, quẹt thẻ.”
Cửa hàng trưởng nhìn người đàn ông khí thế bức người, tuy rằng không nhìn rõ diện mạo nhưng dựa vào đánh giá bên ngoài, tuyệt đối có thể khẳng định là cực phẩm.
Đặc biệt là đôi mắt thâm thúy kia, khiến cho người ta tràn ngập cảm giác kính sợ.
“A…Ngài chờ một chút, chúng tôi đi thanh toán.”
Năm phút sau, cửa hàng trưởng nhìn Thẩm Tri Dao “Tổng cộng bảy mươi triệu năm trăm tám mươi ngàn. Để cảm ơn sự ủng hộ của hai vị, hai vị sẽ nghiễm nhiên trở thành khách hàng VIP cao cấp nhất của cửa hàng. Sau này nếu hai vị đến, tất cả mặt hàng đều chiết khấu 5%.”
Diệp Cẩm Nhiên liếc nhìn Thẩm Tri Dao “Viết tên của tôi đi! Không có tôi, cô ấy sẽ không đến đây.”
Thẩm Tri Dao: “Khụ khụ, lời này của anh không đúng! Còn chưa chắc sau này tôi sẽ không nổi…giàu có chứ?”
Diệp Cẩm Nhiên cười cười, nhận lấy tấm thẻ nhân viên trả lại, để hai người giúp việc chờ nhân viên cửa hàng đóng gói xong đồ rồi mang trở lại xe.
“Nhìn ánh mắt của bọn họ, phỏng chừng coi tôi là tình nhân được bao nuôi của anh đó.”
Vừa ra ngoài, Thẩm Tri Dao nửa đùa nửa thật nói.
Diệp Cẩm Nhiên cau mày “Tôi trông giống người sẽ bao nuôi tình nhân sao?”
Thẩm Tri Dao lắc đầu “Không phải! Phần lớn đàn ông tiêu nhiều tiền mua sắm cho phụ nữ như vậy không phải đều là tình nhân hay sao? Những người vợ hầu hết đều rất giản dị, kín tiếng. Tôi chính là có ý này, anh đừng nghĩ nhiều.”
Diệp Cẩm Nhiên vẫn mất hứng “Tiêu tiền cho vợ mình là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Tiêu tiền cho tình nhân đều ngu ngốc. Không, ai nuôi tình nhân đều ngu ngốc.”
Thẩm Tri Dao kinh ngạc, giống như phát hiện một thế giới quan mới “Anh còn biết mắng chửi người?”
Ở trong nhận thức của cô, vị gia này chính là một tên bại hoại văn nhã.
Không nghĩ tới, không nghĩ tới! Hắn thế mà lại có một mặt như vậy!
Diệp Cẩm Nhiên “… Tôi trông giống người sẽ không biết mắng người khác?”
Thẩm Tri Dao dùng sức gật đầu “Rất giống!”
Diệp Cẩm Nhiên thản nhiên nói “Vậy chứng minh cô nhìn người không chuẩn, tốt nhất vẫn nên ở bên cạnh tôi. Tôi nhìn người rất chuẩn.”
Bàn tay thon dài nắm lấy tay cô, trái tim Thẩm Tri Dao nháy mắt đập bình bịch.
Chết tiệt, trước đây cô cũng gặp không ít người đẹp. Tại sao vừa đứng trước mặt Diệp Cẩm Nhiên, một chút sức chống cự cũng không có vậy!
“Đúng, đúng rồi. Bình thường anh ra ngoài đều mang theo nhiều người giúp việc như vậy?” Thẩm Tri Dao hỏi.
Ánh mắt Diệp Cẩm Nhiên tràn ngập ý cười “Đương nhiên không phải! Chỉ có cùng cô ra ngoài dạo phố, tôi mới mang theo nhiều người như vậy. Sao, vừa lòng không?”
Thẩm Tri Dao “…”
Tuy rằng ý tưởng của cô rất đơn giản, chỉ muốn thử lòng hắn một chút, nhưng nhìn Diệp Cẩm Nhiên bộ dáng hoàn toàn không do dự kia, không hiểu sao Thẩm Tri Dao có chút khó chịu.
“Dao Dao sao lại không nói gì? Nếu vẫn chưa đủ, để tôi gọi thêm người
Nhìn cô không nói gì, Diệp Cẩm Nhiên mười phần ôn nhu săn sóc hỏi một câu, đôi mắt tràn đầy yêu thương.
Thẩm Tri Dao kinh ngạc một chút, sau đó nhanh nhéo lòng bàn tay mình “Đủ rồi, đủ rồi. Chúng ta không cần nhiều người như vậy.”
Thiếu chút nữa, cô lại rơi vào tay giặc rồi.
Trên đầu chữ sắc có thanh đao, cô phải tĩnh tâm. Cô nhất định phải ly hôn!