Sau Khi Xuyên Sách, Nữ Phụ Pháo Hôi Phát Điên Rồi

Chương 18: Cô rất thiếu tiền?

Chương 18: Cô rất thiếu tiền?

Cả đoàn ngồi xe buýt quay trở về. Thẩm Tri Dao thích thú ăn dưa trên mạng

[Kỷ Vân Phong sập phòng rồi? Tốc độ cũng nhanh quá!]

[Đúng thế, lần này Kỷ Vân Phong xong đời rồi! Hắn đã đắc tội với đại lão nào sao?]

[Nghĩ mà thấy sợ hãi. Bao tin tức xấu nổ ra không thấy bị lật xe, lần này ngay trước liên hoan phim lại tung ra loạt bài hắc, khẳng định đã đắc tội ai rồi]

[Nếu biết trước kết quả này, lúc trước đừng làm chuyện hại người!]

[…]

Thẩm Tri Dao nhớ đến cuộc điện thoại Diệp Cẩm Nhiên gọi cô tối hôm đó, trong lòng đã có đáp án.

Nhìn không ra, Diệp Cẩm Nhiên ngoài miệng nói mặc kệ sống chết của cô, kỳ thực miệng cứng tâm mềm, còn rất bao che khuyết điểm cho người bên cạnh mình!

Nhìn thấy đã đến trường quay, bên ngoài vẫn đang mưa không ngừng, đạo diễn nhìn mọi người: “Bởi vì nguyên nhân thời tiết, buổi ghi hình hôm nay sẽ tạm dừng. Ngày mai chúng ta gặp nhau tại trung tâm thương mại Hoa Ngu. Tối nay sẽ tung trailer tập mới, mọi người trở về nhớ share bài tuyên truyền trên weibo nhé.”

Bởi vì khách mời tham gia đều là nhưng người mới nổi hoặc có chút danh tiếng, vốn cho rằng sẽ không có nhiều lượt xem, không nghĩ tới hai tập gần đây lại vô cùng hot.

Điều này không thể không kể đến công lao của Thẩm Tri Dao.

“Trailer?” Trần Chi Chi nhịn cười nói “Không phải là đoạn video ăn ngược kia của Kỷ Vân Phong chứ Lý đạo”

“Không phải, đoạn đó sẽ giữ lại.” Đạo diễn hùng hồn nói “Bằng không nếu không có điểm nhấn, hiệu quả sẽ không tốt lắm.”

Vốn hắn còn lo lắng Kỷ Vân Phong đùa cợt Thẩm Tri Dao, không ngờ lại có điều kinh hỉ.

Chỉ cần có phân cảnh này, tập thứ hai này không cần chi tiền cũng có thể bùng nổ.

“Đạo diễn, ông vừa nói ngày mai quay ở đâu?” Thẩm Tri Dao đột nhiên hỏi.

Đạo diễn nói: “Đối diện công ty Cẩm gia, trung tâm thương mại Hoa Ngu.”

Thẩm Tri Dao nhíu mày, cầu trời phù hộ, ngàn vạn lần đừng để cô chạm mặt hắn!

Nghĩ đến vị đại gia này cô liền cảm thấy đau đầu.

“Dao Dao, buổi tối có bận gì không?” Trần Chi Chi ngồi phía trước quay đầu lại hỏi: “Nếu không bận chúng ta cùng đi ăn lẩu nhé, Tiểu Ngọc và Chiêu Tuyết cũng đi.”

Thẩm Tri Dao hơi sửng sốt: “Đợi tôi hỏi người trong nhà đã!”

Bữa tiệc lần trước, cô mới về muộn một chút Diệp Cẩm Nhiên đã gọi điện thoại tới. Lần này vẫn nên hỏi hắn trước một câu.

Thẩm Tri Dao: “Có thể buổi tối tôi mới về nhà.”

Diệp Cẩm Nhiên: “Vì sao?”

Một giây đã trả lời? Trùng hợp vậy?

Thẩm Tri Dao: “Trần Chi Chi hẹn chúng tôi đi ăn lẩu.”

Diệp Cẩm Nhiên: “Cô muốn ăn lẩu?”

Thẩm Tri Dao: “Ừm, tôi cảm thấy thời tiết này rất thích hợp ăn lẩu.”

Diệp Cẩm Nhiên: “…”

Thẩm Tri Dao: “Tôi có thể đi không?”

Diệp Cẩm Nhiên: “Không được.”

Thẩm Tri Dao: “Đã biết.”

Diệp Cẩm Nhiên nhìn câu trả lời của cô, cách màn hình có thể thấy Thẩm Tri Dao mặt mày ủ rũ.

Trời mưa to như thế, lại muốn cùng người khác đi ăn lẩu? Không đem người chồng là hắn này đặt vào mắt sao!

“Thật có lỗi! Lần trước về muộn người trong nhà đã không vui, hôm nay tôi không đi được.” Thẩm Tri Dao nhìn Trần Chi Chi nói: “Để lần sau nhé! Nhất định lần sau tôi sẽ đến!”

“Người trong nhà quản cô nghiêm như vậy?” Trần Chi Chi nhịn không được hỏi: “Ba mẹ cô làm gì thế?”

“A.” Thẩm Tri Dao cười nói: “Mẹ tôi mất sớm, baba càng thêm trông coi tôi. Nếu về nhà muộn một chút sẽ bị mắng…”

“Xin lỗi, tôi không biết.” Khuôn mặt Trần Chi Chi hiện lên chút áy náy.

Thẩm Tri Dao lắc đầu: “Không sao đâu.”

Xe buýt dừng tại điểm đón của chương trình. Trần Chi Chi và hai người còn lại lấy xe rời đi. Thẩm Tri Dao lúc này mới có cơ hội nói chuyện cùng Hứa Khả Khả.

Hứa Khả Khả vẻ mặt nghiêm trọng: “Hôm nay chị đắc tội Tiền Tôn Hạo. Sau này nếu có gặp lại hắn liền tận lực tránh đi nhé. Nhìn hắn có vẻ rộng lượng, thật ra tính cách còn nhỏ mọn hơn phụ nữ.”

Thẩm Tri Dao ngáp một cái, nhàn nhạt đáp: “Được, chị đã biết.”

Hứa Khả Khả nhướng mày: “Thật sao?” Nhìn phản ứng của chị ấy không giống chút nào.

Thẩm Tri Dao cười: “Chị tránh hắn, nhưng hắn đâu muốn tránh chị. Binh đến thì tướng chặn, nước đến đất ngăn.” Lại nói cô chỉ được nhận 25% tiền công, nếu thực sự bị đẩy ra khỏi làng giải trí, cũng là một chuyện tốt. Cô mới không sợ đâu!

Hứa Khả Khả: “…Chị không sợ sao?” Cô ấy vẫn luôn theo dõi chương trình này, có ấn tượng tốt nhất với Thẩm Dao.

Vốn công ty đã yêu cầu cô giupd Thẩm Tri Dao làm theo thiết lập hình tượng ban đầu, nhưng càng tiếp xúc sâu, cô ấy sao lại có cảm giác chị gái này không sợ hãi cái gì vậy?

“Không sợ!” Thẩm Tri Dao liếc nhìn Hứa Khả Khả: “Nhưng mà em đó, cần phải rèn luyện thêm khả năng chịu đựng.”

Trong cuốn sách, Hứa Khả Khả là một cô gái nhỏ đáng yêu, chỉ là tinh thần quá yếu ớt. Nếu không đã không thể bị mấy lời nói dối của Trác Minh Nguyệt dọa đến sợ hãi không ngủ được mấy ngày.”

Hứa Khả Khả: “…Em sẽ cố gắng.”

Lái xe đưa cô trở lại biệt thự. Thẩm Tri Dao vừa đến cổng đã thấy quản gia tiến lại gần “Thiếu phu nhân, cô đã trở lại. Thiếu gia đang đợi cô dùng bữa.”

Thẩm Tri Dao nhìn quản gia đang mỉm cười “Tôi vẫn thích bộ dáng tức giận hô to gọi nhỏ của ông trước đây hơn.”

Từ trước đến nay chưa từng nhận loại đãi ngộ này, Thẩm Tri Dao cảm thấy không quen.

Quản gia: “…” Ông ta bị thiếu phu nhân ghi thù rồi?

Hương thơm lan tỏa xung quanh. Thẩm Tri Dao nhìn một bàn đầy thịt bò, thịt dê cùng các loại rau nấm đậu phụ, trong mắt lóe qua tia kinh ngạc.

Hắn lại phát điên cái gì thế? Không cho cô đi ăn lẩu, là bởi vì muốn cô quay về ăn cùng hắn?

Phía sau bàn, Diệp Cẩm Nhiên giống như vị Phật gia ngồi đó, đôi mắt thâm thúy nhàn nhạt nhìn cô.

“Ngồi đi! Buổi ghi hình hôm nay tôi đã xem rồi, biểu hiện không tồi.”

Đặc biệt là thái độ với Tiền Tôn Hạo, hắn rất hài lòng.

“Cảm ơn ông chủ đã khích lệ.” Thẩm Tri Dao ngồi đối diện Diệp Cẩm Nhiên “Tôi làm việc chăm chỉ như vậy, có thể tăng lương cho tôi không?”

Diệp Cẩm Nhiên nhếch môi: “Không thể!”

Thẩm Tri Dao: “…Vậy anh đừng khen tôi, nếu không tôi sẽ ảo tưởng được anh tăng lương mất.”

Nghĩ đến chỉ có thể nhận được 25%, Thẩm Tri Dao lại cảm thấy buồn phiền.

Diệp Cẩm Nhiên chậm rãi hỏi “Cô rất thiếu tiền?”

Hắn đã giúp Thẩm gia trả 500 triệu, còn phái cả trợ lý đặc biệt đến hỗ trợ. Theo lý mà nói trong khoảng thời gian này cô hẳn không thể có vấn đề gì đi.

Tại sao người phụ nữ này lại để ý tiền như vậy? Hay là là vì người khác?

“Tôi không thiếu!” Thẩm Tri Dao cảm thấy vô cùng vi diệu “Nhưng có ai không thích tiền? Anh không thích sao?”

Vị gia này có phải có bệnh hay không, thế nhưng lại hỏi cô vấn đề ngu ngốc như vậy!