(9)
Khi tỉnh lại lần nữa, tuyết đã phủ trắng đến lưng chừng nửa chân của gã, cái túi vải vắt chéo trên vai trông rất phồng phềnh. Gã nhìn ngó nghiêng, một màu trắng xóa lờ mờ vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Dựa vào ánh sáng và cây cối xung quanh, gã đoán mình vẫn đang ở sườn núi.
Hơn lo lắng về tình cảnh bất lợi trước mắt, gã cúi xuống kiểm tra những chuỗi ngọc trai tròn trĩnh treo trước ngực.
"Đúng là thật rồi!" Gã nâng hai tay đỡ lấy những hạt ngọc va chạm vào nhau, ánh mắt lấp lánh niềm hưng phấn cực độ, "Thật không tin được - chỉ bằng một con dao cũ kỹ! Có lẽ kho báu của vua cũng không phong phú bằng những thứ trên vai, thật may mắn làm sao!"
Sau khi xác nhận rõ điều này, tinh thần của Đỗ Ngẩng đã hăng hái hơn, bước đi so với lúc xuống núi càng thận trọng. Gã ta chứng kiến quá nhiều kẻ tham lam ôm của cải nằm xuống mồ, đương nhiên đó không phải điều gã muốn.
Mặc dù đường xuống núi nguy hiểm hơn việc lên núi nhưng lại gần hơn. Miễn là đủ thận trọng, tìm đúng cách, việc an toàn trở về là điều có thể.
Trước hết, gã cần một vật cứng và sắc nhọn làm gậy chống, cắm chắc vào lớp tuyết đầy những mảnh băng để đảm bảo mỗi bước đi đều vững vàng. Gã vô thức sờ vào con dao xương thú trên lưng, nhưng chỉ chạm vào một túi cứng.
Suýt nữa quên mất, gã đã đổi con dao lấy ngọc.
"Đó là một món hời." Gã lẩm bẩm, bẻ một cành cây khá to rồi cười tự mãn, "Thế này là đủ."
Mặt cắt của cành cây không đủ sắc bén, lại còn có nguy cơ gãy giữa tiết trời khắc nghiệt. Nên gã cố gắng chọn những chỗ rậm rạp cây cối để đặt chân, va vào bụi cây vẫn tốt hơn là cuộn tròn xuống núi.
Không biết do tuyết rơi ngày càng dữ dội hay cái túi sau lưng gã đang dần chùn xuống, nó gần như bằng cân nặng của người đàn ông trưởng thành. Gã không thể lếch thêm bước nào nữa, tròng mắt đỏ hoe vì gió, cổ họng nhuốm nháp tanh nồng, hai tay dường như run rẩy vì kiệt sức. Đây là dấu hiệu của sốc nhiệt.
Hãy vứt bỏ một ít thứ đi, hoặc chôn chúng tại chỗ, đến mùa xuân sẽ quay lại đào.
Vừa nghĩ như vậy, gã ta dừng lại nhưng không dựa vào thân cây. Trong ngày tuyết rơi cuồn cuộn, không có gì nguy hiểm hơn những cây cao lớn, tuyết trên tán cây sẽ rơi khi có sự rung động rồi nuốt chửng kẻ đang lả người kiệt sức.
Vất vả kéo cái túi vải sau lưng, Đỗ Ngẩng phát hiện ra nó phồng to hơn trước. Gã nghi ngờ có phải do mệt mỏi quá độ và lạnh giá khiến gã ảo giác. Không biết từ lúc nào, gã có thể cảm nhận được hơi ấm của máu thịt sinh vật rỉ ra từ trong túi, thậm chí trong tiếng gió, gã nghe thoảng tiếng thở yếu ớt vang lên phía sau lưng.
Phù—— Ha —— Phù —— Ha ——
Lông tơ trên người gã dựng đứng, không dám nhúc nhích, gã chợt nhớ ra, vội vã cúi đầu xuống nhìn chuỗi hạt ngọc trên ngực.
Không có viên ngọc tròn trịa bóng loáng nào ở đây cả. Mà là một đôi tay.
Một đôi tay dính đầy bùn đất ẩm ướt, một đôi tay của người đàn ông còn loang lổ vấy máu.
Nỗi sợ hãi cùng cực trước tình cảnh này đã cướp đi lý trí của gã. Gã nhận ra mình đang bị một thế lực nào đó nhắm vào, mà thế lực này không phải con người nhỏ bé như gã có thể chống lại.
Tao không quan tâm mày là ai, tao không quan tâm. Không ai có thể ngăn cản tao, không ai cả.
Gã ta vùng lên một cách điên loạn, phẫn nộ giật phăng bàn tay đang bóp chặt trên cổ, thậm chí còn dùng cả răng xé toạc một miếng thịt, trên đó lộ ra mảng xương trắng hếu.
Đôi tay đó đột ngột siết chặt hơn, tựa như sợi dây thừng của kẻ treo cổ bị kéo căng đến giây phút cuối cùng.
(10)
Cậu bé mặt đỏ bừng, bị cái lạnh hơ qua không ít, nhưng lại thích thú đứng bên cửa sổ ngân nga một bản nhạc không có giai điệu.
“Tuyết rơi lớn quá, lạnh thật.” Cậu bé nhảy mạnh lên bếp, đầu mũi va vào tấm kính lạnh lẽo, hít vảo một hơi, “Tuyết sẽ còn chôn vùi biết bao thứ."
Cậu bé lấy con dao xương được treo trên giá xuống, thành thạo mở nắp một hộp đựng hạt cứng: “Mi có đồng ý không, bé cưng?”
Tác giả có điều muốn nói:
Mọi người còn nhớ người rắn đã tặng cho cậu bé muốn trở thành anh hùng một con dao không (đó chính là Đỗ Ngẩng). Ngoài ra, tôi vừa nhổ răng khôn, không dám há to miệng.
Edit + Beta: Sairy