Xuất Phát Điểm Từ Diễn Viên Quần Chúng

Chương 4: Quá khứ

Tháng 4 năm 1987, Tô Hướng Dương sinh ra tại thôn Cao Địa, trấn Trường Khê, thành phố Sùng An.

Lúc anh chưa được sinh ra, cha anh giúp người thân xây nhà, giàn giáo bị gãy, ngã xuống, đầu đập vào gạch, qua đời.

Mẹ anh thân là một người phụ nữ đang mang thai, gặp chuyện như vậy suýt không vượt qua nổi, may mà người trong thôn giới thiệu cho mẹ anh một công việc, có thêm thu nhập.

Mẹ anh có lương, lại nghĩ đến anh, nên bà không tái giá, một tay nuôi anh khôn lớn, dù cuộc sống thời thơ ấu không phải quá tốt, nhưng cũng không khác gì so với mọi người xung quanh, thậm chí nhờ mẹ thương yêu, chất lượng cuộc sống của anh còn vượt qua một số bạn cùng lứa.

Trước khi anh mười sáu tuổi, đều sống một cuộc đời vô lo vô nghĩ.

Nhưng năm anh mười sáu tuổi, gia đình gặp phải khó khăn, đến khi anh mười tám tuổi, con đường phía trước bị một ngọn núi lớn chặn lại.

Ngôi nhà của gia đình anh là ngôi nhà hai tầng bằng gạch ngói do cha anh xây trước khi kết hôn, vào những năm tám mươi, cha anh là nông dân không có bao nhiêu tiền, nhà cửa tự nhiên xây không tốt, mười mấy năm trôi qua, ngôi nhà nhìn càng cũ kỹ.

Mẹ anh phải nuôi gia đình, lo cho anh đi học, tiền kiếm được ở nhà máy cũng không tiết kiệm được nhiều, luôn nghĩ nhà cũ một chút cũng không sao, có thể ở được là được, nhưng ngôi nhà này, ban đầu xây cùng nhà chú của anh, dùng chung một bức tường.

Con trai của chú anh lớn hơn anh một tuổi, học xong cấp hai thì không đi học nữa, sớm ra ngoài làm việc, chú anh muốn xây lại nhà để cưới vợ cho con trai.

Nhà chú của anh không có nhiều tiền, vất vả mới xin được đất xây nhà ở trong thôn, nên chú anh định phá nhà cũ, xây lại căn nhà mới bằng gạch cũ và gạch mới mua.

Nhà hai bên liền nhau, chất lượng xây dựng khi đó không tốt, chú anh muốn phá nhà xây lại, nếu nhà anh không xây lại theo, khi động thổ làm móng, nhà anh có thể sẽ bị sập!

Chú anh kéo dài chuyện này với mẹ anh suốt hai năm, đến năm anh mười sáu tuổi, tức là năm 2003, mẹ anh quyết tâm cùng chú anh phá nhà xây lại.

Mẹ anh làm việc mười mấy năm, cũng tiết kiệm được hai vạn tệ, nhưng xây nhà không rẻ, dù mẹ anh không thuê người sơn tường, chỉ xây cái vỏ gạch ngói, nhà bọn họ vẫn nợ hơn ba vạn tệ.

Lúc này cơ hội kiếm tiền rất nhiều, trả ba vạn tệ không quá khó, nhưng anh đang học cấp ba, học phí, tiền ăn ở... tiền lương của mẹ anh làm ở nhà máy phải dành hết mới đủ.

Chuyện này cũng không sao, ông ngoại anh bị bệnh, điều trị tốn không ít tiền...

Ông ngoại anh luôn chăm sóc bọn họ, trước đây hỗ trợ bọn họ không ít, bây giờ ông ngoại bệnh, hai người không thể không lo, cuộc sống càng thêm khó khăn.

Mẹ anh ngoài đi làm, còn làm thêm công việc khác, cuộc sống mới đỡ hơn một chút, nhưng vẫn không có tiền trả nợ.

Đó là lý do năm 2005, khi anh mười tám tuổi, thi đại học xong liền đến thành phố điện ảnh làm diễn viên quần chúng.

Nhưng nếu chỉ như vậy... gia đình bọn họ hiện tại tổng cộng nợ hơn bốn vạn tệ, vài năm sau số tiền này chẳng đáng gì, chỉ cần họ chịu đựng vài năm, tự nhiên sẽ có tương lai tươi sáng.

Nhưng họa vô đơn chí, vào tối nay, khi mẹ anh đi làm ca đêm, bị xe tải cán gãy đôi chân, tài xế còn bỏ trốn.

Nếu không có người tốt đưa mẹ anh vào bệnh viện, chắc chắn mẹ anh sẽ bị mất máu quá nhiều mà chết trên đường!

Sau đó, gia đình mất nguồn thu của mẹ anh, ngược lại còn thêm rất nhiều chi phí y tế, cuộc sống càng khó khăn, anh mười tám tuổi buộc phải gánh vác trách nhiệm gia đình.